Hằng Thật – Tháng 10 năm 1977

Vì Pháp Quên Mình

 

Cuộc đối đầu tại Rancho San Julian.

Chiều thứ ba: bất ngờ, những cuộc tấn công tới tấp của tư tưởng, cảm xúc, các xung động, rung cảm, hình ảnh chớp nhoáng thoáng qua. Với tất cả những thứ đó dồn lại, tôi gần như đã khóc, vỡ nát và bỏ chạy. Không suy nghĩ, chỉ nhặt thanh kiếm lên, giữ kiếm ở trung tâm, và đánh lại. Cảm giác như một người lính chống lại một đội quân xâm lược. Chẳng bao lâu, tôi muốn hét lên với Quả Đình, để dừng lại và ngồi, để gọi cho Sư Phụ, để bỏ cuộc. Đột nhiên nhận thức ra: đúng nó rồi, là cái bẫy. Bạn phải tự mình chiến đấu. Bạn phải dùng giỏi thanh kiếm đó và kỹ thuật chuyển đổi năng lượng. Đây là những gì bạn sẽ làm từ bây giờ, và nếu bạn không chịu nổi sức nóng, hãy đi ra khỏi phòng có lò sưởi và ngừng rên rỉ về phiền não, chướng ngại và giác ngộ. Làm sao người khác có thể nương tựa vào một đứa trẻ nào đó còn không độ được bản thân – ý niệm của nó? Đây là cơ hội để bạn gặt hái được vị trí xứng đáng trong trận chiến của mình. Bạn đang được theo dõi – bạn có thể chiến đấu và thắng không? Nếu có thể, hãy tiến lên. Nếu không thể, hãy về nhà.

Sử dụng các phương tiện của bạn một cách chính xác, khéo léo, và giành chiến thắng một số trận đánh, sau đó họ có thể cho phép bạn sử dụng ánh sáng.

Ngừng tìm kiếm sự giúp đỡ. Bạn đã làm điều đó cả đời rồi, và hãy xem nó đưa bạn đến đâu…

Khi tôi đã quyết định tiếp tục chiến đấu, cho dù có kỳ quái và đầu óc tôi nổ tung đến đâu, bỗng nhiên tôi được một số sự giúp đỡ, bước lớn đã vượt qua, và bỗng tôi nghe thấy câu “Vì Pháp quên mình”. Và trúng rồi! Bingo! Đầu óc rỗng rang, và thanh kiếm chặt đứt mọi niệm – khảo nghiệm và cuộc chiến đã kết thúc. Tôi đã thắng 60%. Số còn lại đã đánh cắp ánh sáng trong khi tôi đang chạy tới chạy lui. Lần sau tôi sẽ làm tốt hơn. Lần sau tôi sẽ làm mạnh hơn. Chính là như vậy!.