Hằng Triều – 18 tháng 10 năm 1977

Trang bị cần thiết tốt nhất và đáng tin cậy nhất

 

Chúng tôi tiếp tục quay trở lại những điều căn bản, là trang bị cần thiết tốt nhất và đáng tin cậy nhất của chúng tôi.

1) Giữ giới luật chặt chẽ không có ngoại lệ và giữ mọi lúc. Tụng giới thường xuyên.

2) Luôn luôn thực hành, luôn luôn làm việc hết sức mình. Không một giây phút nào nghĩ rằng mình đã đạt được một thứ gì đó. Thực hành và hiểu biết đều giống nhau.

3) Xem tất cả mọi thứ là nhân duyên và vô thường, đặc biệt là thân và tâm.

4) Sử dụng nỗ lực và sức mạnh nội tại để vượt qua các trạng thái (vui, buồn, buồn ngủ, suy nghĩ phân tán, đói, đau, lạnh, sợ hãi). Sự hiểu biết có được trong gian nan, không phải có trước gian nan.

5) Nhẫn chịu. Không bao giờ sử dụng vũ lực, không bao giờ nổi giận.

6) Dựa vào chỉ dạy của Sư Phụ và Kinh điển. Các chỉ dạy của Sư Phụ và Kinh điển là một. Kinh điển soi sáng Đạo, sự thực hành chiếu sáng Kinh điển.

7) Ăn năn hối cải. Không mắc lại sai lầm và đối xử với tất cả bằng Tứ Vô Lượng Tâm: từ, bi, hỉ, xả.

8) “Tất cả mọi thứ đều ok!”

Ba “sinh viên đại học” đi đến và tiến hành một cuộc phỏng vấn ghi âm cho lớp học triết học của họ. Sau đó chúng tôi phát hiện ra họ là phóng viên của báo Lompoc Record và đang cố gắng tìm một câu chuyện thực tế.
Chỉ có một cách để đối phó với các phương tiện truyền thông mà tôi tìm thấy: Hãy tu hành. Các cuộc phỏng vấn không phải là màn trình diễn hay diễn tập. Không có gì như vậy. Nếu cuộc phỏng vấn không tiến hành tốt đẹp, không phải vì tôi không “giỏi về việc đó lắm” hoặc “không có kinh nghiệm”. Nếu cuộc phỏng vấn không tiến hành tốt đẹp thì lý do của nó cũng giống như bao lý do khác khi mọi việc không tốt đẹp – cái tôi. Khi bạn lay động từ trái tim của bạn và nói về những gì bạn biết thì mọi thứ đều rất tự nhiên và ok. Mọi rắc rối đến từ cái tôi. Không có cái tôi, thì không có rắc rối. Tu hành mọi lúc. Rồi tất cả mọi thứ đều kỳ diệu và “đúng đắn”.

Càng lớn, càng biết ít,
Khi cái Tôi biến mất, Đạo hiện ra.

Hai người chủ trang trại địa phương cúng dường một hộp trái cây hữu cơ và rau quả trong vườn họ. Họ chỉ về phía một vết đen trên sườn đồi cháy đen, nơi hỏa hoạn xảy ra vào tuần trước. Họ may mắn có một cái giếng. Họ nói rằng những người khác không may mắn như vậy và thật sự “làm tổn thương nhau vì nước”. Các mối đe dọa của địa ngục rùng rợn không kiểm soát được đè nặng lên tinh thần của những người dân nơi đây.

Không còn chỗ nào để tách ra khỏi xa lộ và cả vùng đất đều có hàng rào và bảng cấm, thầy Hằng Thật và tôi phải đối mặt với khả năng khó tìm được một chỗ cắm trại đêm nay. Khi chúng tôi kết thúc việc bái lạy vào lúc mặt trời lặn gần Cầu Creek San Jaro, chúng tôi được một sự chào đón bất ngờ. Rich Danaho, thành viên của một gia đình sở hữu trang trại San Julian rộng lớn, lái một chiếc xe tải đến và nói “Các thầy cứ sử dụng vùng đất biệt lập đó nằm phía sau con lạch bao lâu cũng được. Tôi biết các thầy không ở trong nhà, hay trên bãi sân nhà, nhưng ở đó không có ai sẽ làm phiền các thầy. Rất yên tĩnh và bình yên. Thầy thấy thế nào?” Chúng tôi vui vẻ chấp nhận và chia sẻ không gian với một số con bò có chút tò mò nhưng vui vẻ gặm cỏ chung quanh chiếc xe và nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe trong các buổi công phu của chúng tôi.