Hằng Triều – 22 tháng 10 năm 1977

Bạn phải đóng chặt cửa

Lạy qua những hẻm núi và ngọn đồi nhỏ quanh co. Thanh bình. Tĩnh lặng.

Sự im lặng kéo dài của thầy Hằng Thật khiến cho thầy hầu như đã chết, giống như một đống tro. Bản ngã của chúng ta giống như ngọn lửa bên trong chúng ta. Nó cháy ngày đêm và cần được cho ăn. Nó ăn tham dục, danh tiếng, tiền tài, thức ăn, ngủ nghỉ. Khi không được cho ăn, nó rống lên tức giận và bùng lên cho đến khi chúng ta thật sự làm những điều ngu ngốc.

Mát mẻ, thoáng mát. Cảm thấy thật tốt khi trở nên mát mẻ và trong sạch. Không còn lửa hay bụi nữa, à, như vậy rất tốt. Hành giả tu Đạo quay ánh sáng vào trong. Họ để cho bản ngã tự cháy thành đống tro tàn mềm, mát. Từ đống tro tàn, phượng hoàng bay lên – loài chim thần thoại của giải thoát và tái sinh; chúng sanh giác ngộ với sự tự chủ độc lập và thoải mái. Thầy Hằng Thật có thể trông hơi đần độn, giống như đống tro tàn. Nhưng, giống như phượng hoàng, có một ánh sáng mới và một sự an lạc phát sáng phóng ra từ đống tro tàn. Người tu hành có thể trông giống như “con chim đã chết”, nhưng đó là vì tôi quen với việc nhìn thấy mọi người trên đống lửa. Sự chớp lóe và bừng lên của niềm đam mê và việc nhìn thấy được chuyển thành lòng từ bi và trí tuệ thâm sâu. Những người tu Đạo không ở trước ánh đèn sân khấu. Họ đã rời xa rạp hát, rời xa đồ hóa trang và trang phục sân khấu. Ánh sáng là ở bên trong. Ánh sáng đó đang làm kinh ngạc. Tất cả chúng ta đều có ánh sáng đó. Với ánh sáng đó, chúng ta có thể thắp sáng tâm thức, nhìn thấy bộ mặt nguyên thủy, tự nhiên của mình.

Khi bạn xuất gia, bạn phải đóng chặt cánh cửa phía sau mình.

Quay mình đi, không nhìn lại để tìm cái tôi và cái tên,
Ví như một làn gió, nó sẽ khuấy động một ngọn lửa đang chết dần;
Không để lại một dấu vết nào của lửa trong than,
Và đóng chặt cửa khi bạn ra đi.
Hãy rời bỏ nỗi sợ hãi của bạn, chúng là niềm tự hào của ai đó;
Nhất tâm bái lạy, cho đến khi nào không còn chút gì bên trong,
Tâm niệm về tôi, trôi dạt như tuyết rơi,
Và đóng chặt cửa khi bạn ra đi.