Hằng Triều – 24 tháng 10 năm 1977

Nơi nào thì bùn kết thúc và hoa sen bắt đầu?

Thầy Hằng Thật và tôi đã thọ trai xong thì gia tộc Phật pháp ở L.A. đến. Họ đã đi một quãng đường dài để đến cúng dường và họ rất hoan hỷ, hào hứng khi chúng tôi ngồi xuống ăn một lần nữa.
Chúng tôi ăn quá nhiều, nhưng không sao cả. Hòa Thượng có lần ăn mười ba tô thức ăn thiu trong một buổi giảng dạy mọi người không vướng mắc vào hương vị và thức ăn ngon. Cho đến thời điểm đó, không ai chịu ăn đồ ăn đó. Tất cả họ chỉ ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào thức ăn và chê. Hòa Thượng đi vào và di chuyển từ chỗ này sang chỗ kia, thưởng thức đồ ăn mà họ không muốn chạm vào. Ngay sau đó, cảm giác hổ thẹn lan tỏa và tất cả mọi người bắt đầu ăn. Đó là bố thí.

Với cái gương đó, bữa ăn thứ hai của chúng tôi không là gì cả. Nó lại càng khiến tôi thêm cảm kích lòng từ bi và trí tuệ của Sư Phụ tôi.

Lúc bấy giờ Bồ-Tát vì muốn làm cho tâm  chúng-sanh trong ngoài đều được thỏa mãn, Bồ Tát buông xả tất cả, không còn chấp trước, và lúc đó Bồ Tát có năng lực thanh tịnh bố thí ba-la-mật. (1)

Kinh Hoa Nghiêm – Phẩm Minh Pháp

Ta là ai? Ai là ta?

Bồ Tát là một người tự giác và giác tha. Tại sao không chỉ lo cho bản thân mình, và để người ta tự lo lấy họ? Trong sự tỉnh giác của mình, Bồ Tát thấy thể tánh không hai (bất nhị) của mọi thứ. Ngài hoàn toàn hiểu “chân lý của sự vô ngã”, và biết rằng chúng sinh sẽ chịu khổ đau cho đến chừng nào giác ngộ. Tất cả chúng ta đều tìm cầu giác ngộ, chúng ta đều khổ đau.

Trong cái khổ có cái hiểu biết, và trong cái hiểu biết, chúng ta đau khổ. Chứng kiến mẹ cha mình đau khổ, bạn cảm thấy như chính nỗi đau của mình. Chứng kiến con cái đau khổ, bản cảm thấy như chính mình đau. Và khi gia đình bạn đoàn tụ và vui vẻ, trái tim ai không được viên mãn? Tâm ai lại không bình yên?

Khi chúng ta giác ngộ sự nhất nguyên của tất cả, tâm chúng ta mở rộng và không phân biệt với tâm của chúng sanh khắp nơi. Trái tim duy nhất này, trái tim của Đại Bi, là mong muốn chấp dứt mọi khổ đau, cho mọi loài, khắp mọi nơi. Tôi đang ở đây, không có nơi nào mà tôi không ở. Kết quả thật bao la rộng lớn, nhưng sự bắt đầu thì nhỏ nhoi.

Hoa sen mọc lên từ bùn lầy. Bùn sinh ra hoa sen. Nơi nào bùn kết thúc và hoa sen bắt đầu? Nó bắt đầu từ một niệm. Đầu tiên, thay đổi tâm trí, sau đó, thay đổi thế giới. Chuyển hóa tham, sân, si thành giới, định, tuệ. Trong một niệm, tâm đi từ bùn đến sen, từ sen đến bùn.

Nếu tôi không thể làm một việc nhỏ đúng, thì làm sao việc lớn có thể hoàn thành được? Nếu tôi không thanh tịnh tâm mình, thế giới sẽ không bao giờ chỉnh đốn được. Khi tâm thanh tịnh, thế giới thanh tịnh. Khi tâm loạn và uế trược, thế giới ô nhiễm và xáo trộn.

Ví như tâm-vương bửu
Tùy tâm thấy màu sắc
Vì tâm chúng-sanh tịnh
Được thấy cõi thanh-tịnh.
Kinh Hoa Nghiêm – Phẩm Hoa Tạng Thế Giới
Tạp-nhiễm và thanh-tịnh
Vô-lượng thế-giới-chủng
Tùy tâm chúng-sanh khởi
Bồ-Tát-lực gia-trì .
Kinh Hoa Nghiêm – Phẩm Hoa Tạng Thế Giới

 

Ghi chú:

(1) Kinh Hoa Nghiêm. Phẩm Minh Pháp thứ 18. [0097a23] 菩薩為令眾生心滿足故,內外悉捨而無所著,是則能淨檀波羅蜜http://tripitaka.cbeta.org/T10n0279_018
Bồ Tát vi lệnh chúng sanh tâm mãn túc cố,nội ngoại tất xả nhi vô sở trứ, thị tắc năng tịnh đàn ba la mật.