Hằng Triều – Ngày 20 tháng 7 tháng 1977

Đến thời hạn phải hoàn thành rồi, em ơi!

Năng lượng và “ánh sáng” của quý vị không bị chiếm đoạt bởi bọn quỷ nhơ nhớp, bị hút ra như thế, chúng bị mất đi là do chính quý vị. Chúng thoát ra ngoài theo đúng nghĩa đen của nó.

Chúng không bị lấy đi.

Đi bộ vào thành phố Oxnard sau những ngày ở bên ngoài, giữa bốn bề mênh mông trong sự tu hành tương đối yên lặng. Tôi đã làm gì? Giống như vùng Viễn Tây xưa khi “những anh chàng cao bồi trẻ tuổi” cưỡi ngựa vào thành phố Dodge sau cả tháng phiêu bạt đó đây và có một trận nổi giận lôi đình. Tất cả những năng lượng đã được dồn nén tích tụ đó, giống như trái cà chua chín nẫu, lõng bõng nước và rơi lộp bộp! Tiêu phí. Cái đó gọi là “Tu hành kiểu cao bồi”. Xây nó lên rồi thổi bay nó đi.

Vì thế, tôi đã lạy vào thành phố Oxnard sẵn sàng (Cách làm đó là – nhìn về phía trước, ngóng đợi thay vì tùy duyên và bất biến) để cho đi và được nhận lại. Và tôi đã bị lừa. Hay nói đúng hơn là tôi đã cho đi nguồn “khí” (năng lượng) đã được tích lũy một cách cẩn thận giống như cho đi những nụ hôn giótrên chiếc xe diễu hành. Thật ngu ngốc!

Hằng Triều bị che mù bởi cái “tôi” của mình.

 

Nếu quý vị thực sự muốn làm vài việc tốt đẹp, thì đừng bỏ phí đi những nguồn năng lượng đó nhưng hãy ảnh hưởng tích cực đến những người khác để họ hồi quang phản chiếu, để chính họ tự tu hành. Bằng cách nào? Bằng chính sự tu hành của quý vị.

 

Một sai lầm khác, một bài học khác – một bài học tốt, bài học này. Một bài học không được quên.

Chúng tôi nhận được rất nhiều lời mời cho “một bữa ăn nóng hổi ngon lành và nơi để tắm, nơi để nghỉ trên bãi biển và bất kỳ điều gì mà chúng tôi muốn”. Mọi người không thể tưởng tượng chúng tôi đang thích thú sự tu hành khổ hạnh. Chúng tôi tu hành càng khổ hạnh thì nó lại càng dễ dàng đạt được bấy nhiêu.

Chúng tôi tu hành càng dễ duôi bao nhiêu thì càng khó đạt được bấy nhiêu.

 

Tạm dịch:

“Nếu tâm còn vướng vào những thứ hời hợt và nhỏ nhặt và bị dính mắc vào thực tại, thì sẽ không thể thể nghiệm với điều mà chư Phật đã chứng ngộ được”.

-Kinh Hoa Nghiêm.

 

Một người phụ nữ đang cười lớn ngồi trong xe tại một giao lộ, “Này, tôi đã trông thấy các ông lâu rồi. Tôi nhìn thấy các ông từ hồi còn ở tận Santa Monica”. Giống như những người bạn cũ. Đạo, con đường, là sự tự do duy nhất. Trên hành trình của chúng tôi, nơi duy nhất mà không thuộc sở hữu hay bị hàng rào ngăn mà mọi người ai cũng có thể sử dụng mọi lúc là đường, là đường phố. Quý vị không cần giấy cho phép hay giấy chứng nhận nào để đi trên những con đường. Đạo là của mọi người và cũng không phải của bất kỳ ai. Nhưng quý vị phải tiếp tục tiến bước. Ngay khi quý vị bị dính mắc hay dừng lại thì quý vị không còn ở trên đường, ở trong Đạo. Dừng lại càng lâu bao nhiêu thì quý vị càng có nhiều bám chấp bấy nhiêu và chằng bao lâu sau thì quý vị có một địa chỉ, điều đó cũng được, miễn là quý vị đừng quên mất Đường về nhà.

Hai cậu bé cưỡi trên một chiếc xe đạp quá lớn, “Này, này! Lạy lạy – lạy lạy lạy. Cầu nguyện, cầu nguyện– Cầu nguyện, cầu nguyện, cầu nguyện!”.

Câu hỏi: “Các ông đang cầu nguyện cho ai vậy?”

Trả lời: “Cho mọi điều và mọi người. Chúng tôi cầu nguyện ‘để từ bỏ những thói quen xấu, để loại trừ những vấn đề rắc rối, để làm sạch bản thân chúng tôi nhờ đó chúng tôi có thể đem lại lợi ích cho người khác’. Bằng cách làm như vậy, chúng tôi đang cầu nguyện tới thực thể tinh thần cao hơn đang ở bên trong tất cả mọi vật – cầu nguyện cho trí tuệ và lòng từ bi vốn có sẵn của quý vị.

Nhưng chúng tôi không cầu nguyện để ‘được’ hoặc đẩy trách nhiệm lên thiên đàng. Cầu nguyện để loại bỏ sự ích kỷ. Rồi cả thế gian sẽ được lợi ích. Đó là cách nó hoạt động”.

Bản chất của mọi sự việc được thông hiểu qua thực hành.

Nói thì giống như đứng trong xi măng đang dần đông cứng.

 

Tony Joseph của tờ báo The Ventura Star Free Press hôm nay đi ra ngoài và tản bộ một mình. “Đến thời hạn phải hoàn thành rồi, em ơi!”. Cuộc phỏng vấn hoàn tất với cây bút chì giắt thêm sau tai.

Ted Nauman của tờ báo The Press Courier đi ra ngày hôm qua. Thật là tương phản. “Ông có thời gian cho một cuộc nói chuyện không?” anh ta hỏi một cách lịch sự bằng một giọng mềm mại từ phía sau một cái cây. So với Tony, nhảy vọt ra khỏi xe và hét lên, “Được rồi, thế ai trong các ông không nói chuyện?”