Hằng Triều – Ngày 23 tháng 7, 1977

Hãy tìm hiểu thử ngay bây giờ, trước khi chết

Viên sĩ quan cảnh sát vùng Oxnard: “Hẳn là các ông gặp rất nhiều quấy rối ở Oxnard phải không? Nó thực sự là một thành phố khắc nghiệt, rất nhiều tên ma quái”.

Chúng tôi: “Tại sao chúng tôi gặp phải nhiều quấy rối?”

Cảnh sát: “À, cho dù quý vị có an hòa thế nào đi chăng nữa, thì ai đó vẫn sẽ gây rắc rối cho quý vị”.

Chúng tôi: “Chúng tôi đi qua những khu vực ‘gay cấn’ và ‘dễ chịu’, tất cả chúng đều khá giống nhau. Chúng tôi thấy rằng chúng tôi nhận lại những gì mà chúng tôi đã cho ra dù chúng tôi ở đâu”.

Cảnh sát: “Tôi đã theo dõi các ông từ khi các ông bắt đầu. Các ông là những ‘người tụng kinh’ à”?

Chúng tôi: “Chúng tôi từ chùa Kim Sơn Thánh Tự, và ở đó chúng tôi làm mọi việc – tụng kinh, ngồi thiền, trì chú, niệm danh hiệu Phật, đọc và giảng Kinh, tuân trì các giới luật – tất cả những việc đó với nhau”.

Cảnh sát: “Những giới luật gì?”

Chúng tôi: “Không giết hại, không trộm cắp, không nói lời vọng ngữ, không tà dâm, không dùng ma túy và các chất gây say”.

Cảnh sát: “Thế các Phật tử có quan tâm về vấn đề tái sinh không?”

Chúng tôi: “Tất cả chúng ta đều quan tâm về vấn đề tái sinh – tất cả mọi người”

Cảnh sát: “Đúng vậy. Các Phật tử thì biết, tuy nhiên những người khác thì lại không biết và họ vẫn đang chờ đợi để tìm ra điều đó”.

Dừng lại một lát. Dường như anh ta bớt chút băn khoăn và cởi mở thêm một ít.

Cảnh sát: “Đúng, tôi cũng tin vào việc tái sinh. Nhưng tôi có một câu hỏi: điều gì xảy ra giữa khoảng thời gian anh chết và thời gian anh được tái sinh? Ý tôi là, điều đó như thế nào? Mình sẽ đi về đâu? Trong bao lâu?”

Chúng tôi: “À, việc cần làm là nhìn vào trong nó, tự bản thân anh phải kiểm chứng”.

Cảnh sát: “Ý anh là (cười) phải chờ cho đến khi chết và tìm hiểu hả?”

Chúng tôi: “Không. Hãy tìm hiểu thử ngay bây giờ, trước khi chết”.

Cảnh sát: “Làm thế nào?” (không cười nữa).

Chúng tôi: “Bắt đầu với ngũ giới. Năm giới sẽ dẫn cho tâm trí ta ít phân tán và tập trung, từ đó trí huệ sẽ ‘mở ra’ và anh sẽ hiểu mọi thứ”.

Cảnh sát: “Giới luật là quan trọng, phải không?”

Chúng tôi: “Giống như là cố gắng xây một ngôi nhà bằng gạch mà không cần xi măng – hoặc hơn thế nữa, là không cần gạch”.

Cảnh sát: “Mục tiêu của các anh là gì?”

Chúng tôi: “Tất cả mọi người ở Tu viện Kim Sơn Thánh Tự làm việc để tự khai ngộ cho chính họ và cho những người khác cùng với chấm dứt mọi đau khổ.”

Cảnh sát: “Nhân tiện cho hỏi, Giác ngộ là gì?”

Chúng tôi: “Anh cần phải tự bản thân mình tìm hiểu xem. Người ta nói rằng điều đó vượt trên cả mọi ngôn từ. Tự bản thân anh cần phải tìm hiểu xem bằng cách thực hành”.

Cảnh sát: “ Chắc mình phải chờ xem phải không?”

Chúng tôi: “Không. Đừng chờ (đợi) – hãy bắt đầu ngay từ bây giờ. Hãy tìm hiểu đi”.

Cảnh sát: “Ừ. Có thể. Nghe này, nếu các anh cần điều gì hoặc cần tôi giúp, thì hãy cho tôi biết nhé. Hãy bảo trọng”.

Một người đàn ông có râu, mặc quần treo có vải che ngực, tên là Casey mang chiếc “bánh cuộn burrito trộn lẫn” gồm các loại ngũ cốc và đầy các loại đậu “vi sinh”.

Tôi không cần nó nữa”, Casey nói. “Tôi đang trong chế độ ăn chay nghiêm ngặt trong một thời gian, nhưng tôi lại tăng quá nhiều cân – béo phì – nhìn này!” anh ta ra điệu bộ về khổ người to lớn của mình.

Anh ta đã đọc rất nhiều về lãnh vực tôn giáo và triết học Đông Phương, đã hết sức thích thú về công việc phiên dịch Kinh sang các ngôn ngữ phương Tây của Hội Phiên Dịch Kinh Điển Phật Giáo.

Một người đàn ông trông giống y Jason Roberts lái xe tới. “Các ông có nhận sự đóng góp bằng chi phiếu không? Tôi ngưỡng mộ những gì các ông đang làm. Đừng nản chí”.

 

Một người đàn ông và mấy trẻ con đi xe đạp. “Khi nào thì các Phật tử nói chuyện?”

Trả lời: “Các Phật tử nói chuyện khi đó là lúc để nói. Khi không phải là lúc để nói, họ yên lặng. Cách đó khiến họ không gây ra quá nhiều rắc rối với các miệng của mình”. Hôm nay rất nhiều gia đình cúng dường. Những con người thực sự chân thành và lương thiện.

Nó giống như họ rất hạnh phúc khi nhìn thấy điều gì đó mạnh mẽ, thực tế và trong sạch.

Đạo Phật ở Phương Tây!

Cậu bé Chris và chú chó Messiah. “Đó là một cái tên khác của chúa Jesus. Chúng tôi sống ở phía đằng kia bên cạnh chiếc xe cắm trại mới của chúng tôi cùng với gỗ ở bên ngoài, các ông biết không?”

“Thật sự hy vọng em sẽ không phải băng qua sa mạc Mojave!”.

“Nó giống như thế nào, sống ở trong tu viện và làm những việc này ấy?”

“Tuyệt vời, Chris”, chúng tôi trả lời, “Mỗi ngày giống như ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè khi trường cho nghỉ học”.

“Hay quá. Hẹn gặp các ông sau. Đi mau Messiah. Đi mau Messiah!”

Một gia đình: “Chúng tôi rất có ấn tượng. Làm như thế này cho tất cả chúng sanh. Đó là điều ấn tượng nhất – nó dành cho tất cả mọi người. Chúng tôi thật hạnh phúc và rất phấn chấn khi nhìn thấy điều này”. Sau đó, họ quay trở lại và làm ngập chúng tôi trong đồ cúng dường. Người mẹ muốn tìm một ngôi chùa để tới. Đưa cho bà địa chỉ của Tu viện Kim Luân ở Los Angeles.

 

Sai lầm: Những đồ cúng dường – do đề cập tới lương thực trong cuộc phỏng vấn báo chí, tôi đã gieo những hạt giống cho những sự cúng dường về lương thực. Thay vì không đề cập, thì tôi lại khoanh vùng một khu vực. Vì điều này nên tôi thật xấu hổ. Thật là nhỏ bé và tham lam. Cho dù không phải là cố ý, nhưng hiệu ứng lợi ích it oi. Tôi sẽ không mắc lại sai lầm này nữa.

Nói chuyện – vẫn còn quá nhiều. Gắn chặt vào những câu trả lời ngắn gọn với tính cách quay ánh sáng trở vào. Không giải thích rộng ra và cung cấp nhiều hơn so với những gì yêu cầu. Nhiều quá một cái gì đó sẽ làm tê vị giác. Tốt hơn là ít đi. Để khiến tò mò và quan tâm.

Dù sao đi nữa thì mình biết cái gì chứ? Hãy chỉ tu hành!

Thời gian – vẫn trễ ba hay năm phút chỗ này, chỗ khác. Không bào chữa.

Đấu tranh ngay cả những điều nhỏ nhất, những thói quen xấu nhỏ gây ra đau khổ lớn.

Mắt, tai, mũi, thân và ý – chỉ sử dụng khi cần thiết, ngoài ra để chúng ở nhà, trên băng đá ấy.

Có rất nhiều sự thử nghiệm. Quý vị đã biết những câu trả lời: chỉ tu hành, tu hành, tu hành từng giây phút rồi sau đó chẳng có chuyện gì cả. Chúng được nhìn thấy đúng như chúng là gì. Vọng tưởng để lại những vết nứt.

Nhân viên trạm xăng: “Các ông làm việc này cho Đức Chúa Trời phải không?”

“Chúng tôi làm vì tất cả mọi thứ và mọi người. Hoặc là ông có thể nói chúng tôi làm việc này chẳng vì ai cả và chẳng có ai mà chúng tôi không vì họ mà làm”.

Anh ta đồng cảm về một cách: với chúa Giêsu. “Chúng ta không thể đúng hết cả được!”

“Tại sao lại không?”

“Khi chúa Giêsu ở trên thế gian…”

Đã đến lúc đi lạy. “Hãy bảo trọng. Chúng tôi quay trở lại với công việc”, chúng tôi nói.

“Tốt, tôi đoán như thế tốt hơn là không làm gì cả”. Anh ta kết luận.

Suy nghĩ phụ: Trong khi chờ đợi chúa Giêsu “trở lại lần nữa”, hẳn không phải là ý tưởng tệ khi làm sạch mọi thứ một chút, như thế ông ấy sẽ không phải giải quyết tất cả mọi việc lại lần nữa.

Đó là một kiểu giống như tham lam, chỉ ỷ lại và chờ đợi người tới cứu.

Cắm trại ở cuối một con phố cụt, trong một khu nhà.

Ánh đèn rọi loang loáng và tiếng loa của cảnh sát kiểm tra lại lần nữa.

Cắm trại ở gần một nhóm những người trẻ tuổi, những người đã xây bến du thuyền và sống trong những cái lều. Ban đêm, họ chơi nhạc rất hăng và trong khu đất trống họ đốt lửa trại với đống gỗ thừa còn lại từ dự án của họ. Chúng tôi cùng nhau chia sẻ trong một khoảng đất trống ở giữa những căn chung cư và những ngôi nhà ven biển hiện đại đắt tiền.

Sau những câu hỏi và trao đổi ý kiến, “Marina Rick” vị trưởng bộ lạc không chính thức nói, “Các anh hãy ở bao lâu tùy các anh thấy cần thiết. Chúng tôi có rất nhiều lương thực để chia sẻ. Ông chủ đến lúc 7:00 A.M. Ông ấy có thể không hiểu, nên…”

“Chúng tôi hiểu. Không vấn đề gì”.

“OK!”