Hằng Thật – Tháng Bảy, 1977

Không ăn bữa trưa quá no

Áp lực lớn để tu hành tốt đẹp hơn

Tu Viện Kim Sơn Thánh Tự là một nơi tuyệt vời để tu Đạo. Tại sao?

Bởi vì Tu Viện Kim Sơn Thánh Tự lạnh lẽo, trắng xóa, trống trải và không thoải mái. Có gì tốt về điều đó? Khi quý vị tu hành, cần thiết phải chuyển tâm. Tâm trí trở nên chậm chạp và nhanh chóng bị kiểm soát bởi những thói quen và bám chấp. Khi quý vị bắt đầu tu hành và thanh lọc tâm trí, quý vị cần phải áp dụng rất nhiều áp lực đều đặn lên tâm trí và đừng để tâm trí thoát ra và chạy vào các pháp ở bên ngoài. Tại Tu Viện Kim Sơn Thánh Tự và tại đây, trên xa lộ 101 này, không có gì hấp thụ năng lượng của quý vị. Tất cả đều phản chiếu lại. Không có cái gì mềm mại. Khi quý vị gắng sức lấy chân tạo một lực đẩy vào tâm trí, khi ấy quý vị ở trên mặt đất cứng. Trong môi trường âm tính, thoải mái, có trải thảm, ăn uống no đủ, thì tu hành sẽ khó khăn hơn bởi vì cứ mỗi lần quý vị muốn khiến cho tâm trí tạo ra một cú đẩy ngược trở lại chính nó, thì quý vị lại bị lún xuống cái gì đó mềm mại. Năng lượng của quý vị bị thoát chảy đi bởi những thứ mềm mại và thoải mái. Thật khó để mà siết những con ốc vào cái tâm như khỉ của quý vị.

Nguyên tắc tương tự giải thích về “hội chứng sau khóa tu thiền”. Trong suốt các khóa thiền có rất nhiều năng lượng được hình thành bởi vì việc ngồi đã gây áp lực lên tâm trí. Mọi người thực sự đã rất thành công trong tu hành. Họ thắp sáng bên trong. Nhưng cũng có việc xảy ra rất thường sau khóa thiền là mọi người đột nhiên ngừng dụng nỗ lực lên tâm trí của họ và tất cả năng lượng bị phóng thích, giống như mở con đập ra sau khi nó vừa chứa đầy nước. Năng lượng vọt ra ngoài và mọi người làm những việc hồ đồ mà họ không thường làm. Năng lượng bị đánh mất.

Cái mẹo là luôn luôn phải có một cái gì đó cứng và dương tính để đẩy ra và đẩy liên tục. Bằng cách đó, cho dù quý vị không cảm thấy mình đang tiến bộ – điều mà quý vị rất có thể bị – thì ít nhất quý vị cũng sẽ không bị mất nền tảng.

Hư Vân lão Hòa thượng đã nói rằng Thiền thực hành tham thoại đầu cần được làm giống như một con mèo rình lỗ chuột. Nếu quý vị thực hành bên trong với sự kiện nhẫn và tinh tấn thì quý vị sẽ nhanh chóng,tìm ra điều mà quý vị luôn luôn muốn biết.

 

Bây Giờ Thì Nó Đã Ở Sâu Thẳm Trong Tôi.

Có những sự thay đổi. Tôi cảm nhận một cách khác biệt về mọi vật nói chung, từ bên trong. Bây giờ tôi hiểu từ sâu thẳm trong tôi và tôi không muốn để nó đi nữa. Tôi muốn làm việc này đúng đắn. Tôi muốn thắng trong trận đấu vật này với cái tâm như con khỉ (của tôi). Tôi muốn trí huệ, lòng từ bi, giác ngộ cho tất cả mọi người.

Tôi muốn truyền bá Phật Pháp để giúp đỡ mọi người. Tôi muốn theo gót những bậc vĩ nhân. Tôi muốn báo ân lòng từ của cha mẹ và làm thầy tôi hài lòng.

Để làm bất cứ điều này, đòi hỏi trí huệ chân thực và sự thành tựu tâm linh. Công việc đó ở ngay phía trước tôi trên dải đường đá trộn nhựa đường và bụi bẩn này. Điều đó hẳn là đúng. Tôi có thể nếm được điều đó. Cái ‘vô ngã’ của tôi thực sự muốn giác ngộ và công việc tu hành – càng khó khăn càng tốt. Các lời nguyện của tôi cần phải được hoàn thành. Tôi phải thực hiện sự chỉ dẫn của thầy tôi.

Công việc đang giành lại. Tôi đang làm cuộc cách mạng hóa những thói quen của mình để phù hợp với những giờ lạy chính xác. Sự tập trung thật mong manh và dễ bị phân tán. Việc trở lại chậm chạp. Tất cả những hành vi không lợi ích cần phải triệt để và liên tục điều chỉnh. Điều này có nghĩa là những việc ăn quá nhiều, nói chuyện, mơ mộng, và nhìn ra bên ngoài – tất cả đều vô ích. Chúng phải ra đi.

Tôi sẽ lạy trên con đường này trong định trước khi quay qua hướng bắc tới Xa Lộ số 1. Cứ như vậy. Ta bà ha.

Băn khoăn không hiểu năng lượng đi đâu mất

Trong khi cười nói chẳng giữ gìn.

 

Cảnh giới đẹp.

Tôi đã lạy chừng hai trăm thước với Hòa Thượng đang ngồi kiết già trì chú trong trái tim tôi. Một số người với những thiện căn cực kỳ tốt lành và đã tu hành trong một thời gian lâu xa luôn luôn nhìn thấy Hòa Thượng hiện diện. Họ không bao giờ tách biệt với Ngài. Với những người khác như chúng tôi, vẫn còn có rất nhiều công việc và cần làm sạch trước khi chúng tôi có thể thấy được sự hiện diện của Sư phụ.

Sau đó, sự phân tán xuất hiện và sự tập trung của tôi bị phá vỡ và tôi không còn thấy Sư phụ trong một thời gian. “Sư phụ đi rồi”, tôi nghĩ. “Không sao, khi một niệm không sinh, toàn thể hiện. Cứ tiếp tục và không vọng tưởng. Hãy nhớ những gì Sư phụ đã nói với ngươi trong cú điện thoại đầu tiên gọi từ thành phố Los Angeles rằng ‘Nếu con không khởi lên vọng tưởng, thì ta sẽ luôn ở bên con’ ”.

Ít phút sau, khi phương pháp ấy đã khiến tâm tôi lắng dịu trở lại, tôi nhìn thấy Sư Phụ như lúc nãy, ngồi như như bất động, và tôi nhận ra rằng Ngài đã không đi đâu cả, mà là tôi đã đi! Những tâm niệm đã mang tôi đi khỏi thế giới của tôi và đưa vào một thế giới với những nghiệp hồ đồ và các thói quen xấu. Khi chánh niệm trở lại, tôi trở về với thế giới của sự tĩnh lặng, bình yên.

Thời gian biến mất. Xe vận tải không nhấn còi. Dường như là tôi cũng biến mất. Thanh kiếm Bát Nhã đã chém xuyên qua những chướng ngại lớn lao.

Bí mật của quý vị là gì? Quý vị làm thế nào tìm ra được thế giới hôm nay? À, với tôi, một điều là không ăn bữa trưa quá no trong bốn ngày liên tiếp. Nghe có vẻ phàm tục không? Là ở ngay đó. Đó là sự thật. Trong đó Không có một lời nói.