Thầy Hằng Triều – Ngày 26 tháng 7 năm 1977

Mỗi ngày là sự khác biệt và không thể đoán trước

Đôi khi, chúng ta đi quá nhanh đến nỗi thậm chí không thể thấy chính bản thân mình. Sự liên hệ giữa nguyên nhân và hậu quả bị che mờ đi bởi tốc độ. Khi bị quả báo, đó là một cú sốc lớn. “Tại sao lại là tôi?” “Tôi thật không may mắn”. “Số phận của tôi”. “Có người lại được mọi may mắn”.

Một trong những lợi thế của việc đi thật chậm mà thầy Hằng Thật và tôi có được là nhìn thấy kết quả của những hành động của chúng tôi khi nó còn mới mẻ. Có rất nhiều điều học được và rất nhiều lỗi lầm không lặp lại. Cuộc đời thật ngắn ngủi và vô cùng mong manh. Chúng tôi nhìn nó đến và đi nhanh như giao thông qua lại và đôi khi với giao thông – như trong trường hợp của “những vụ tai nạn”. Vòng luân hồi luôn luôn chuyển trên đường xa lộ và tốc độ gây chết người .

Đạo Đức Kinh (Lão Tử) dạy rằng:

Không ra khỏi cửa, biết việc thiên hạ.

Không dòm ngoài cửa, thấy được Đạo Trời.

Càng ra xa,

Càng biết ít. (1)

 

Sự làm chậm lại và nhìn vào nơi mà chúng tôi đặt chân lên trở nên vô cùng quan trọng đối với sự sống sót và phát triển của chúng tôi. Không có gì là rủi ro cả.

Bố thí mà mong cầu hay tham muốn thì có những lỗ hổng. Không tham muốn, bố thí không lưu vết tích, không có lỗ hổng.

Nam, nữ, báo chí, trẻ em, động vật, ma quỷ…v..v… tất cả tới để bố thí hay đón nhận, giáo dục hay khuyên bảo. Điều đó vô tận. Khi tôi tràn đầy với cái “tôi”, thì tất cả chúng đều là gió. Chúng khuấy động ham muốn của tôi về danh vọng, thực phẩm, tình dục, giàu có hay dễ dãi và một khi mở ra, liền có lậu thoát.

Nếu tôi có thể từ bỏ khỏi cái “tự ngã” lớn lao, thì tất cả những người này và tôi đều như nhau – những chúng sinh cần được giúp đỡ và hỗ trợ, những người có thể giúp và hỗ trợ người khác. Cho hay nhận, chúng ta đều đang chỉ ra Đạo và đang được chỉ cho biết về Đạo.

Một người thanh niên, vẻ cứng cỏi và lạnh lùng, kiểu nam tài tử James Dean, dừng lại và nói “Trò gì vậy?”

“Xin lỗi”, tôi nói.

“Cái gì, à, giống như những gì các anh làm?”

Khi tôi giải thích, anh ta dò xét khắp chúng tôi, từ trên xuống dưới, lướt từ thầy Hằng Thật rồi trở lại tôi. Áo choảng, y giới, cái đầu – anh ta không bỏ sót dù là một chi tiết nhỏ nhất. Và, trong lúc đó chúng tôi tìm hiểu sự lạnh lùng. Điếu thuốc chưa đốt trong tay anh ta (cái “phong cách người đạo diễn”) thêm không khí mong đợi vào khung cảnh. Cuối cùng, anh ta nói, “Rất có lòng! Đó là tất cả những gì mà tôi có thể nói. Các anh rất có lòng”. Không áo, anh ta phơi bày một bộ sưu tập đắt tiền với những hình xăm tục tĩu ở khắp thân và cánh tay, và một cái mũi bị gẫy làm mặt anh ta bầu ra.

Tôi đưa cho anh ta một bản thông cáo . Anh ta nói, “Không, không”, lui đi và tay ra hiệu giống như trọng tài bóng chày gọi “an toàn” ở điểm hai (second base).

Không thể tìm hiểu được, nhưng các anh rất có tâm”.

Anh ta nghênh ngang và khệnh khạng bỏ đi, vẫn quay điếu thuốc lá chưa đốt với những ngón tay, trèo lên xe tải rồi lái đi mất.

 

Tôi có cảm giác một bàn tay đặt lên lưng tôi và nghe thấy một giọng than vãn, “Chúa ơi, hãy nhìn xuống xem người tội lỗi này…” Một phụ nữ to, béo một tay đặt lên người tôi, tay kia giơ lên trời, đôi mắt cuốn ngược vào và nửa khép lại, bà ta đang làm việc của bà, tay chạm vào tôi.

“Xin lỗi, thưa bà”.

“Hả, cái gì?”

“Bà cầu nguyện cách của bà và tôi sẽ cầu nguyện cách của tôi. Được chứ? Và bà vui lòng không chạm tay lên tôi khi tôi đang cầu nguyện”.

“Ồ, được rồi”. Bà ta nói và quay trở lại với dáng bộ rửa tội và trục tà âm thầm hơn. Đang trong lúc này một người đàn ông tên là Charles mang đến mấy chiếc bánh ngọt chiên, xúc xích hun khói, và xin tất cả chúng tôi cầu nguyện cho anh ta. Đôi khi, mọi thứ có thể trở nên thật lạ ở bên trong và bên ngoài đây.

 

Một người đàn ông làm việc ngay gần nhà máy điện Edison và vợ đi tới cúng dường trái cây, một số hạt và nước trái cây. “Tất cả những người đàn ôngđang nói chuyện về các anh. Tôi sẽ lấy bản thông cáo này và dán lên ở nhà máy”.

 

Một chiếc xe dừng lại, một người đàn ông rảo bước nhanh tới và nói, “Tôi nghĩ việc các anh làm thật là cao cả. Tuyệt vời! Cần có nhiều người hơn như các anh. Cảm ơn các anh rất nhiều”.

 

Hồi hướng công đức vào lúc cuối ngày trên đại lộ Harbor. Một chiếc xe chở đầy những người thô bạo, đã ra ngoài uống rượu xong, họ dừng xe lại phía trước chúng tôi. Một thanh niên trẻ tuổi vạm vỡ đáng kinh ngạc, “Xin chào, tên tôi là Lonny. Bắt tay!” anh ta yêu cầu. Chúng tôi bắt tay và cố gắng chấm dứt. “Gì đây hả?” Anh ta dai dẳng.

“Thứ lỗi cho tôi nhé, Lonny, chúng tôi đang thực hiện một buổi lễ cầu nguyện đặc biệt, thế nên anh có thể chờ vài phút nhé”.

“Hả? Ồ, được, chắc chắn rồi”, anh ta lẩm bẩm và loạng choạng bước trở lại chiếc xe.

Ngay lúc đó, một chiếc xe khác tới dừng lại phía đằng sau. Cha mẹ của một nữ tu ở dòng tu tại thành phố Santa Barbara mang đồ tới cúng dường và những lời động viên. Thực sự thanh khiết và chân thành. Chúng tôi lại xin lỗi lần nữa và kết thúc.

 

Chúng tôi càng xa hơn Los Angeles, càng gần hơn tới cái mà không ai trong chúng tôi đã từng kinh nghiệm hay nhớ đến. Vùng quê dường như đang mở và trải rộng ra với tâm trí của chúng tôi. Mỗi một ngày thật khác biệt và không đoán trước được. Nhưmg, việc lạy và trì niệm thì không thay đổi. Chúng tôi đang nhận ra rằng, cái mà chúng tôi nhìn thấy và kinh nghiệm là một sản phẩm của tâm trí chúng tôi. Mỗi niệm cũng giống như mảnh đất mới, chưa thám hiểm, đầy nguy hiểm và bài học. Và, thỉnh thoảng chúng tôi có thể nhìn thấy “Chư Phật thường trụ khắp mười phương”. Tôi nghĩ, chúng tôi đều có chút ít thành thật hơn và bớt đi thêm chút kiêu ngạo, mỗi ngày một quyết tâm hơn và luôn luôn hạnh phúc khi đi trên đường Đạo.

Tất cả những quốc-độ

Ðều tùy nghiệp-lực sanh

Các ngài nên quan-sát

Tướng chuyển biến như vậy.

-Kinh Hoa Nghiêm. Phẩm Thế Giới Thành Tựu

 

Ghi chú:

(1) Nguyên văn Hoa ngữ:

不出戶,知天下;
不窺牖,見天道.
其出彌遠,其知彌少.

Bất xuất hộ, tri thiên hạ﹔
Bất khuy dũ, kiến thiên đạo.
Kỳ xuất di viễn, kỳ tri di thiểu.

Đạo Đức Kinh – Chương 47.