Hằng Thật – Ngày 12 tháng 7 năm 1977

Ba kho báu quý giá của tôi

Mong  ước của tôi.

Tại căn cứ hỏa tiễn, tôi nhớ lại mong ước của mình mấy năm về trước: nếu quý vị có thể hoàn toàn có được bất cứ thứ gì trên thế gian, vật gì đó hay sự kiện gì đó, thì quý vị mong ước điều gì? Câu trả lời của tôi lúc đó là: Tôi mong ước sự chấm dứt của tất cả các loại vũ khí, mọi thứ được thiết kế ra để giết hại.

Lời mong ước tốt đẹp. Ngoại trừ điều đó mãi mãi sẽ chỉ là một sự tưởng tượng không bao giờ trở thành thực hiện. Thế những suy nghĩ về sự giết hại thì sao? Đó là nơi mà vấn đề phát sinh.

Tôi đột nhiên liên hệ: Nếu quý vị có thể chấm dứt những suy nghĩ về tham, sân, si, thì khi đó quý vị có thể đạt được mong ước của mình – quý vị có thể thực sự chấm dứt việc giết hại trên thế gian này. Thật tuyệt vời làm sao!

Bắt tay vào làm việc và thực hiện các điều ước.

Những suy nghĩ khao khát của tôi mấy ngày này đều chìm trong những ảo tưởng rằng thật tuyệt làm sao nếu có thể được ăn “miễn phí – muốn ăn bao nhiêu cũng được” trong một quán ăn tự phục vụ công cộng. Thật là nực cười! Một bước ngược vào bên trong có thể giúp tôi chữa trị căn bệnh ảo tưởngcủa mình. Tôi biết thức ăn là hư thối, không chay tịnh, rằng bầu không khí làm tê khẩu vị và rằng bức tranh toàn cảnh là giả tạo.

Nhưng nó cứ vẫn tiếp tục tái xuất hiện. Kéo nó lại và nhìn vào nó một lần nữa. Tìm kiếm nguồn gốc. Đập vỡ ảo tưởng, quay trở lại làm việc. Đổ hết rácrưởi ra ngoài.

 

Ba người bạn sai lầm của tôi.

Sáng nay tôi tỉnh dậy với một nhận thức chân thực vững chắc rằng tôi hoàn toàn là một kẻ ngu ngốc. Đây không phải là lời biện hộ xu nịnh thông thường của tôi để được chấp nhận hay để được ưa thích hay được tha thứ từ người cha tưởng tượng của mình (hoặc bất kỳ một nhân vật thay thế nào đó mà tôihướng đến), đây đơn giản chỉ là tôi đang chán ngấy với ba người bạn xấu xa của mình – Tôi ngu ngốc, tôi đã bị đánh lừa trong một thời gian đủ dài. Tôi mệt mỏi với nó. Mọi việc tôi làm đều dựa trên sự giả dối về một cái tôi đang tồn tại – Tôi lên thiên đàng và xuống địa ngục là để làm hài lòng những người bạn giả dối này. Một động cơ thúc đẩy khác trong cuộc sống là tôi đặc biệt quan tâm cho cái thân thể dơ dáy và yếu đuối này. Người bạn giả dốinày được chế tác bằng tất cả sự chính xác của chiếc hơi chế tạo ở Detroit với chuẩn mực trung bình và nó tồn tại cũng không được lâu dài cho lắm. Cái thân xác này làm hỏng mọi ước nguyện của tôi ở khắp mọi nơi chốn. Những thói quen của tôi thì ô uế, bủn xỉn và ích kỷ và đây là ba người bạn hư giả của tôi.

Tôi là một kẻ ngu ngốc mới tiếp tục đi theo họ thêm nữa.

Cuối cùng tôi cũng gặp được điều gì đó tốt đẹp và tinh khiết – Pháp của Phật và ba bảo vật quý báu của tôi, cái tôi, thân thể tôi và những thói quen của tôi, những chức năng vận động vô tận thỏa mãn cho cái tôi và và thể xác để làm mọi việc và bất kỳ điều gì để cố gắng làm hư hoại, hoen ố và méo mó các nguyên tắc của Trung Đạo mà tôi đang cố gắng thực hành.

Chỉ nhờ Phật Pháp và Tam Bảo cùng vị thầy vô cùng từ bi và kiên nhẫn, “thường trụ” và có thật, thì ba người bạn xấu xa của tôi mới không bao giờ che khuất được toàn bộ ánh sáng của sự hoàn hảo thứ đã thu hút tôi tu hành cũng giống như những mạt sắt bị nam châm hút vào vậy.

Nhưng họ cố gắng, theo những cách thô thiển và vi tế và tôi nghe theo họ.

Bao nhiêu lần việc ăn quá nhiều làm hỏng công việc buổi chiều của tôi? Bao nhiêu lần những vọng tưởng bất tận phá hỏng chánh niệm của tôi? Bao nhiêu lần năng lượng do những thói quen ô trược gây ra sự lãng phí những gì thực sự quan trọng? Nếu tôi có được một mảy may của sự rõ ràng chân thật, thì tôi sẽ buông bỏ mọi bám chấp giống như buông bỏ một nhúm kiến đang gặm nhấm lên cánh tay tôi.

Nếu tôi có một chút ít lòng từ bi đối với thân phận của mình, thì có lẽ tôi sẽ không bao giờ để mình rời khỏi tư thế chắp tay cung kính trước ngực  – tôi cũng sẽ không thôi tụng niệm, tán thán và cúng dường chư Phật, Bồ Tát và Pháp Giới. Và tôi cũng sẽ chân thật tiến về điều tốt đẹp với những bước đi vững vàng trên thực địa.

Tôi phát ngán việc bị ba người bạn xấu xa lừa phỉnh và dối gạt. Đã đến lúc tôi phải bỏ mặc họ lại phía sau và tìm kiếm những người bạn đồng hành tốt hơn, những người muốn làm việc vì lợi ích của người khác, chứ không vì sự keo kiệt và tham lam ích kỷ của bản thân. Đã đến lúc phải trưởng thành chân thật và vững chắc.

Lúc này có một tiếng nói ở trong tôi thường xuyên cho tôi những chỉ dẫn, lời khuyên và những quyết định cho việc bước đi trên con đường chân chánh (Chánh Đạo). Đó là một tiếng nói nhỏ nhẹ nhưng tôi thường lờ đi và thay vào đó tôi lại nghe theo những thôi thúc đang thì thầm và rên rỉ cũ rích của mấy người bạn giả dối của mình. Nhưng giờ tôi không còn thỏa mãn với những lời khuyên của họ thêm được nữa. Tôi không còn muốn bước đi trên con đường tối tăm, gồ ghề và nhỏ hẹp của họ thêm nữa. Tôi sẽ tìm và lắng nghe một tiếng nói khác – tiếng nói của trí tuệ vốn có, tiếng nói của thầy tôi, tiếng nói của ánh sáng, từ bi và giải thoát.

Cũng có thể tôi sẽ không bao giờ chấm dứt là một kẻ ngu ngốc, nhưng tôi muốn một cơ hội để bước đi đúng hướng và xứng đáng với những người bạn mới chân thật của mình.