Hằng Triều . Ngày 28 tháng 7, 1977

Đã giúp tôi vượt qua lúc khó khăn



Bên ngoài nhà máy xử lý nước Ventura – một số công nhân trẻ chừng mười tám tuổi dồn dập hỏi chúng tôi từ phía bên kia của hàng rào dây thép gai.
“Những thói quen xấu là gì”
“Trộm cắp, giết hại, nói dối, ma túy và rượu, tà dâm”.
“Ôi, những thứ đó”.
“Nhưng các anh chỉ có hai người thôi. Thế giới là cả một mớ hỗn độn. Các anh có thể làm được gì?”
“Cũng giống như đám cỏ dại này – bãi cỏ là một mớ hỗn tạp. Nếu các anh chỉ ngồi đó và nhìn vào chúng, thì bãi cỏ này vẫn cứ là một đám hỗn tạp. Nếu một người bắt đầu nhổ cỏ dại, sẽ mất một tuần lễ để làm sạch cỏ dại. Nếu mười người làm, thì có thể chỉ mất một ngày. Nhưng ai đó cần phải bắt đầu làm việc ấy”.
“Là tu sĩ, công việc của các thầy là gì?”
– Chúng tôi giải thích –
“Trời! Điều đó giống như chết vậy”
“Đúng”, một người khác nói. “Đặc biệt là không có bạn gái và không có tiền. Ý tôi là, đó là những lý do mà chúng ta ở cuộc đời này – phụ nữ và công việc. Cuộc sống là vậy, phải không?”
“Và khi các bạn trở nên quá già để quan tâm đến việc theo đuổi phụ nữ và dể làm việc kiếm thật nhiều tiền, rồi lúc đó tất cả những câu hỏi quan trọng là: tất cả những việc này là vì cái gì và tôi sẽ đi về đâu – rồi tất cả những câu hỏi này đổ xuống các bạn. Lúc ấy thì thế nào?”
– Yên lặng, không đùa cợt –
“Nhưng, các thầy cần tiền và những việc đó của nhà sư có vẻ thật nhàm chán”.
“À, có nhiều thứ không luôn luôn giống như mình thấy”
“Ý thầy là gì?”
“Tôi đã từng nghĩ cha mẹ tôi thì nhàm chán, một loại chán ngấy còn bạn bè thì thú vị – những người bạn mà tôi đã thường đi hoang với họ. Giờ thì tôi biết rằng chính cha mẹ tôi mới thú vị còn tất cả những người bạn tốt đi hoang một thời của tôi đang suy kiệt ở tuổi ba mươi, rỗng tuếch và chẳng đi đến đâu cả”.
– im lặng –
“Vậy chứ vụ Phật này thì có thú vị phải không?”
“Ư hừm, Khắp mọi nơi”.
“Các thầy có được trả tiền không?”
“Cái bên trong, đó mới là nơi thực sự đáng kể. Trong suốt một thời gian dài tôi tưởng có một việc làm tốt và có tiền là mục đích. Tôi đã làm rất nhiều công việc cho những người khác và cho dù họ có trả cao đến mấy, họ sẽ luôn luôn là người điều khiển và nếu mình không có cái tâm trong đó, mình sẽ chẳng đi đến đâu cả. Mình có thể chết về tâm lý ở tuổi ba mươi và đem chôn ở tuổi sáu mươi”. (1)
“Các anh biết đấy, thế gian có lẽ sẽ không phải là nơi tồi tệ để sống như thế này nếu mọi người đều không phạm năm giới luật mà các thầy đang giữ”.
“À, chúng tôi phải đi lạy đây”.
“Một câu hỏi cuối cùng. Tại sao các thầy không ăn thịt?”
“Để trở nên từ bi và không giết hại những chúng sanh khác”.
“Nhưng, nếu chúng ta không giết loài vật, thiên nhiên sẽ trở nên lộn xộn hết cả – mất cân bằng”.
“À, chúng ta đang sát sanh (giết hại), và điều đó đem lại gì cho chúng ta? Hãy nhìn thế giới hiện nay”.
“Hừm”.
“Đúng, chúc may mắn, cảm ơn quý thầy đã nói chuyện với chúng tôi”.
“Này các thầy, thực sự có rất nhiều Phật như thế sao?”
“Bao nhiêu?”
“Thầy biết mà, mười ngàn”
Một giọng nói lớn tiếng làm gián đoạn cuộc đối thoại, “Này các anh, quay trở lại làm việc”, và tất cả chúng tôi đều cùng quay lại làm việc.

Morris Heck, một kỹ sư hải quân, làm việc tại căn cứ Pt. Mugu, hàng ngày anh ta đến với một chút đồ cúng dường, một nụ cười và những lời nói tốt đẹp. “Các thầy biết không”, anh ta nói, “Tôi không nghĩ tôi có thể giải thích được bởi vì tôi không thực sự hiểu gì về nó, nhưng mà – đây là một tuần thực sự khó khăn đối với tôi về mọi việc.Kinh hoàng lắm, thực như thế.
Và không hiểu sao, việc mang vài thứ ra ngoài này cho các thầy đã giúp tôi vượt qua được tuần này. Tôi cảm thấy tốt đẹp hơn và hạnh phúc hơn. Kiểu như là đã tạo cho tôi những ngày suôn sẻ và giúp tôi vượt qua lúc khó khăn”. Anh ta đứng đó, lặng lẽ, nhìn chăm chú nơi khác khoảng vài giây, rồi sau đó, như tỉnh lại, vui vẻ nói, “Hẹn gặp lại các thầy sau nhé”, mỉm cười và lái xe đi.

Khi chúng tôi mở cửa xe vào lúc cuối một ngày dài lễ lạy vất vả, chúng tôi thấy hàng nghìn dòng kiến ở khắp bên ngoài và bên trong mọi thứ.
Chúng tôi quay lại với những thói quen cũ của mình, và nhìn chúng như thể là mối phiền toái và “những côn trùng phá hoại”. Mặc dù đã cố gắng cẩn thận, nhưng vẫn rất nhiều con bị chết và bị thương trong sự điên cuồng đuổi chúng đi của chúng tôi. Chúng tôi thổi và quét nhẹ bằng khăn ăn, nhưng có quá nhiều và cuối cùng, chúng tôi có cảm giác rằng, “Này, chúng ta đang giết những chúng sinh nhỏ bé này. Điều này là sai trái”.
Chúng tôi đi ngủ trễ, cảm giác như thể vừa bị trượt bài khảo nghiệm về lòng từ bi – kiên nhẫn – chính là điều mà chúng tôi đang lễ lạy để đạt đến. Đây là vài ví dụ! Tôi tỉnh dậy suốt đêm bởi kiến bò khắp người– thỉnh thoảng lại cắn vào chú sa di rất mệt mỏi và xấu hổ này.

 

Ghi chú:

(1) Nguyên văn: You can die at thirty and be buried at sixty.

– Có nghĩa rằng bạn có thể sống thêm 30 năm (sau khi kết hôn) nhưng sống như người chết còn sống. Đây là câu một tu sĩ Thiên Chúa Giáo đã dùng khi nói đến những gì xảy ra cho những thanh niên kết hôn lúc còn quá trẻ, trước khi họ khám phá ra tiềm năng của chính họ. (Meaning, you can live for 30 more years (after you get married) but it’s as if you were a living dead person. This is a phrase a Catholic priest used when referring to what happens when young men get married too young, before they discover their own potential. )

– Còn có nghĩa rằng có người đã chết đối với những kỳ diệu và phong phú của cuộc đời ngay lúc còn trẻ bởi vì chấp nhận những thói thường theo lối mòn và rỗng tuếch, đó là họ chết về tinh thần. Sau đó họ sống những năm còn lại nhưng về tinh thần thì đã chết, mặc dầu về thể xác thì vẫn còn sống; nhưng không còn sự phát triển, chuyển hóa, thật sự như là đã chết. Hòa Thượng Tuyên Hóa gọi những người này là “những người sống đã chết” (“dead living people”). The meaning is that some people die to life in all its wonder and richness at a young age by settling into ruts and empty routines; that is they die in spirit. They then live out the remaining years spiritually dead, though physically still alive; but there is no growth, transformation, really, just like being dead. Shifu called them “dead living people.”