Hằng Thật – Tháng Bảy, 1977

Người bảo vệ đức tin

“Như Lai biết rõ tất cả mọi ham muốn sâu xa nhất của chúng sanh và khiến cho mỗi mỗi chúng sanh được hạnh phúc tùy theo những mong ước của họ”.

Kinh Hoa Nghiêm.

 

Qua nhiều năm, có những lúc tôi nhớ lại tiếng của mình nói chuyện với những người bạn về điều mà tôi thực sự mong muốn trong cuộc đời này. Nó đến với tôi vào những dịp đặc biệt qua con đường gián tiếp này. Tôi là người cần một tấm gương hay ý kiến phản hồi thường xuyên để kiểm tra sự tiến bộ và phát triển của mình. Cuộc hành hương này chính là tấm thảm thêu tất cả những điều mà tôi đã từng hết lòng mong muốn làm, tất cả đan xen với nhau bằng một sợi dây Pháp, cứng cáp và không thể bị phá vỡ.

Tôi nhớ đã nói với một người bạn tên là Donnie vào một đêm nhiều sao sáng trong tháng mười năm nọ rằng tôi cảm thấy tiếng gọi lòng mình để trở thành “người bảo vệ đức tin”. Vấn đề duy nhất là tôi vẫn chưa tìm thấy niềm tin nào đáng để bảo vệ.

Sau đó, lúc học trung học, một câu hỏi trong bài tiểu luận về tôn giáo đã cho thấy rằng tôi đang tìm kiếm một vị thầy cho đời mình, một người biết và thực hành những nguyên tắc sống thích hợp để ngăn chặn những sự vô nghĩa, làm chậm quá trình phân hủy khi người ta ở tuổi trung niên và trôi dần tới cái chết. Tôi muốn theo đuổi câu hỏi chính yếu của cuộc đời và cái chết, nhưng tôi biết tìm ở đâu một người thầy biết được điều đó?

Chùa Kim Sơn ở San Francisco chính là nơi tôi tìm kiếm. Làm sao tôi có thể tìm thấy được một cách sống để cho tôi thời gian và sự hỗ trợ để nghiên cứu  toàn thời gian về việc chúng ta từ đâu tới và chúng ta sẽ đi về đâu? Cuộc sống của một tỳ kheo Phật giáo cống hiến cho việc tìm kiếm đó. Thay vì đi làm việc lãnh lương, một công việc mà đối với tôi dường như nó luôn luôn giống như giết chết thời gian, tôi muốn một công việc toàn thời gian, không kỳ nghỉ phép, một nghề nghiệp có thể mang tôi đi xa đến hết mức khả năng của tôi. Tu hành là công việc đó. Nó chỉ bị giới hạn bởi những ảo tưởng viển vông của tôi mà thôi. Tự do là mục tiêu duy nhất đáng để tìm kiếm và Phật quả chính là cảnh giới cao nhất của sự tự do. Trí huệ là điều mà tôi mong muốn. Khi ai đó làm điều tốt, chân thành, kiên định và không lay chuyển trong việc tu hành, thì trí huệ và sự tập trung (định) cuối cùng sẽ xuất hiện. Tôi cảm thấy sự thôi thúc muốn giúp đỡ người khác chấm dứt mọi đau khổ khủng khiếp của họ. Khi tôi khám phá ra rằng đau khổ do tâm tạo nên, bao gồm cả thiên đường và địa ngục, thì tôi biết rằng làm một bác sĩ chữa bệnh thì chỉ giúp chữa lành những bộ máy tồi tệ của con người thôi và rồi lại đặt họ sang một cái vòng đau khổ khác. Khi người ta học hiểu được Phật Pháp đầy đủ thì họ có thể giúp đỡ con người chữa lành bệnh tận gốc. Tôi muốn sống một cuộc đời khám phá ở ngay chính giữa dòng của sự thay đổi và bất ngờ. Những vòng hành hương kỳ diệu của Tây Du Ký của Ngài Huyền Trang, Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn, và tất cả những tưởng tượng  trên thế giới này. Tôi muốn sống và làm việc ở bên ngoài, ăn thức ăn ngoài trời, thường xuyên thực hành bài thể dục có hệ thống, học công việc của mình trong lúc làm việc, du hành, và quan trọng là làm tất cả những việc này cùng với một người bạn đồng hành mạnh mẽ, đáng tin cậy, một người có thể chia sẻ những sự hiểu biết giống nhau, và có cùng hoàn cảnh và mục tiêu.

Tôi muốn luôn luôn thuộc về một cộng đồng thuần khiết, với những người bạn đồng chí hướng tuân thủ kỷ luật chặt chẽ, hợp nhất trong mối quan hệ sâu sắc về niềm tin và công việc. Tôi luôn luôn không tin tưởng vào phương thức tiếp cận của thế giới lý luận về thực tế và tôi muốn tìm hiểu xem nó thực sự hoạt động như thế nào – quá khứ, hiện tại và tương lai. Tất cả những mong ước này đã ở trong tâm trí tôi trước khi tôi bước vào cảnh cổng tu viện Kim Sơn. Giờ đây, sau năm năm, tôi đang ở giữa cả một đại dương của sự an lạc và nước ngát hương thơm. Dần dần, từng điều mong ước dù đã nói ra hay không nói ra của tôi đang trở thành sự thật. Một số thì biểu hiện ra, một số thì thấp thoáng đâu đó trong những việc đang tới. Phật pháp khiến tôi xao xuyến xúc động. Trong khi tôi làm việc và sộ́ng cuộc đời mình như một kẻ mù đang bước về phía ánh sáng xa xa, tôi vui mừng đang được tiến bước.

Hãy nhìn vào những sự kỳ diệu của việc này: không điện thoại, không ông chủ, không hóa đơn, không trẻ em, không xe để lái, không tiền để tiêu, không hàng xóm, không quảng cáo, không tranh luận, không công việc nhàm chán, không máy móc, không nhiệm vụ, không lo lắng, không tiệc tùng, không chất độc.