Hằng Triều – 02 tháng 8, 1977

Bà có muốn bản thông cáo của chúng tôi không?

Lạy qua trụ sở truyền giáo cũ của San Buenaventura trong buổi sáng sớm nay. Một người phụ nữ quỳ xuống, tay nắm chặt tràng hạt mân côi và bắt đầu khóc, sám hối ngay cạnh chúng tôi.

Phật giáo vẫn còn mới mẻ ở nước Mỹ. Nó đưa ra rất nhiều câu hỏi và ý kiến mà tôi không luôn luôn sẵn sàng cho những điều đó. Đôi khi chúng thật hài hước.

Có những lúc thấy rõ, nhưng đôi khi lại an toàn và nguy cấp. Trong mọi trường hợp, chúng tôi cố hết sức để làm cho rõ ràng. Và phần lớn chúng tôi đạt được là từ những gi mà chúng tôi đang làm chứ không nhiều lắm từ những gì mà chúng tôi nói.

Ví dụ, rất nhiều người ngạc nhiên khi thấy chúng tôi là “những người Mỹ bản xứ” nói tiếng Anh. Một hôm, một người phụ nữ tới và kinh ngạc khi tôi trả lời bà ấy bằng tiếng Anh. “Tôi muốn anh (chỉ về phía tôi) biết rằng, cái này (bà đưa túi trái cây ra) từ Chúa trời của tôi trên đó (chỉ tay lên trời), người ngự ở trong tôi (kéo ngón tay đang chỉ trên trời về phía tim bà ta) gửi tới các anh (chỉ vào tôi lần nữa)”. Bà ấy làm như thế ba lần trước khi tôi có thể nói, “Bà có muốn nhận bản thông cáo này giải thích về chuyến hành hương của chúng tôi không?” Bà ấy há hốc miệng.

Brad, một người trượt sóng tại địa phương xuất hiện để hướng dẫn chúng tôi tới một con đường cũ song song với đường xa lộ. “Khi các thầy tiến xa về phía bắc, tôi sẽ trông chừng cho các thầy. Tôi biết một vài con đường cũ mà các thầy có thể đi qua”. Anh ta dừng lại vì thấy chúng tôi đang bước đến gần đấu đường xa lộ và lo rằng chúng tôi sẽ quay trở lại hoặc từ bỏ vì chúng tôi không thể đi bộ trên đường xa lộ. Có rất nhiều người góp sức để giúp chúng tôi hoàn thành và thực hiện thành công lời nguyện của mình.

Lạy trong trạng thái mụ mị.

Trạng thái mơ màng, buồn ngủ này sẽ thỉnh thoảng được hình thành trong khi lạy – hôm nay, khi tôi bắt đầu chìm đắm và trôi ra xa, thì hai mươi mốt câu đầu của chú Lăng Nghiêm khởi động và tôi thấy mình đang niệm và tỉnh lại. Rồi, tôi nhớ lại buổi tối ở chùa Kim Sơn, khi lần đầu tiên chúng tôi bắt đầu niệm phần này của bài chú. Tôi lúc đó đang rơi vào trạng thái mụ mị cuốn hút giống như thế này, khi tôi đột nhiên cảm nhận thấy một sự hiện hữu ở ngay cạnh tôi. Tôi ngái ngủ xoay người để nhìn. Đó chính là Sư Phụ. Một tiếng gõ! Tôi nhận ra mình đang “chìm trong trạng thái Âm”. Ánh sáng của Sư Phụ và dương khí đã kéo tôi ra khỏi trạng thái mụ mị.

Một mình đào tuyết bằng giày trượt tuyết trên núi Sierra. Một trận bão lớn đột nhiên xuất hiện. Tôi đào một hang tuyết bằng đôi giày trượt tuyết và bò vào trong để chờ bão qua. Chậm chạp, gần như không thể cảm nhận được, trạng thái buồn ngủ thoải mái, bao trùm và rất lôi cuốn chiếm lấy tôi. Tôi kiệt sức và trạng thái mụ mị dễ dàng lấn vào. Làm thế nào đó mà tôi nhận ra rằng tôi có thể chết nếu cứ để mặc mình chìm đắm trong trạng thái mụ mị đó. Tôi đào tuyết nhào ra khỏi hang và bắt đầu bước đi cho đến khi tôi tìm thấy sự thoáng đãng của của đồng cỏ trên núi. Những đám mây tan và nắng ấm, ánh mặt trời đã làm tôi tỉnh lại. Mặt trời là sự sống, còn cái hang thì lạnh cóng và chết chóc.

Tôi không thể nhắm mắt khi lễ lạy được! Tôi phải xoay chuyển những cảnh giới này bằng năng lượng, nếu không, tôi sẽ bị xoay chuyển và bị thủy triều của cảnh giới lôi đi. Không tu hành ở chỗ đó. Phải lưu ý “mọi cảnh giới” – để mặc chúng đến và đi mà không bị lay động. Chắc chắn có một số người thắng, những cảnh giới do tâm tạo nên.