Hằng Triều – 05 tháng 8, 1977

Tôi không tìm cầu gì cả



Cao thì cần có thấp để mà cao. Bám chấp vào cái cao hay chìm đắm trong cái thấp đều là những sự phân biệt trống rỗng. Trước đây, tôi chưa bao giờ thực sự hiểu điều đó.

Bị xáo trộn bởi những tâm trạng và cảnh giới trong một thời gian dài, tôi vừa mới nhìn thấy chúng cứ như thể chúng đến từ tâm trí phân biệt của bản thân tôi. Tôi cảnh giác với những cái cao cũng như những cái thấp và nghi hoặc những “cảnh giới” bởi vì tôi phẳng lặng.

Có một cái chuông báo động ở bên trong đang vang lớn và hét lên “Cái tôi, cái tôi – báo động về cái tôi”. Vì thế, lúc này tôi chỉ cố hết sức mình trong từng phút và để mặc cái gì đến thì đến, cái gì đi thì đi. Tôi không tìm cầu gì cả – lúc này tôi chỉ đang cố gắng để thực hiện một bước đi vững chắc; bước đi trên Đạo.

Mọi thứ không bớt đi những kỳ diệu. Chúng chỉ hầu hết dường như giống nhau. Đó là một cuộc phiêu lưu rất tĩnh lặng, không ngôn từ hay suy nghĩ nào có thể diễn tả được. Tôi không biết đây là nơi nào, nếu đây là một nơi “nào đó”. Tôi thậm chí không biết nó trông như thế nào nếu nhìn từ bên ngoài. Thật khó để nói lên tất cả những phản ứng khác nhau, nhưng cảm giác nó rất thật và an ổn. Đó là một cuộc sống rất chân thật và không bao giờ nhàm chán.

Và với tất cả tình trạng thường xuyên không đổi của nó, không có một thứ gì dường như là giống nhau và mỗi một phút là một nơi mà tôi chưa bao giờ đặt chân tới.

 

“Vì tôi đã chuyển và rời tất cả cảnh giới thế gian mà hoan hỷ.”

Kinh Hoa Nghiêm (Phẩm Thập Địa) (1)

 

Riêng ta hỗn độn, như sóng biển nhấp nhô, như gió thổi trôi dạt không ngừng nghỉ.

Riêng ta khác người, mà quý mẹ muôn loài. (2)

Đạo Đức Kinh

 

Ghi chú:

(1) Kinh Hoa Nghiêm http://www.dharmasite.net/KinhHoaNghiem26-ThapDia.htm

(2) Nguyên văn:

我獨悶悶, 澹兮其若海, 飂兮若無止 …

我獨異於人, 而貴食母.

ngã độc muộn muộn. đạm hề kỳ nhược hải. liêu hề nhược vô chỉ …

ngã độc dị ư nhân, nhi quý thực mẫu.

Lão Tử – Đạo Đức Kinh (Chương 20):