Hằng Triều. Ngày 22 tháng 8, 1977

Chẳng có gì giới hạn

 

Sau bữa trưa, khi chúng tôi lạy chầm chậm xuyên qua ánh nắng chiều như mù sương khói trên con đường ở Carpentina, tôi hỏi chính mình, “Ai đang ở trong thế gian đầy khói nóng bỏng mắt này đây?” Tập trung lạy để loại trừ những suy nghĩ khác, tôi ở trong một thế giới khác. Vào buổi trưa vẫn là một thế giới khác. Khi chúng tôi đọc kinh quanh chiếc đèn dầu nhỏ tối nay, một hay nhiều thế giới nào mà chúng tôi sẽ đến vào đi, trú ngụ trong đó và du hành tới? Những thế giới bên trong thế giới, “Các thế giới nhiều như những hạt bụi ở Phật địa” (Kinh Hoa Nghiêm). Suy nghĩ của quý vị là gì? Quý vị đang ở trong thế giới nào? Có bao nhiêu thế giới khác nhau mà quý vị có thể đồng thời ở trong đó? Trong từng suy nghĩ, chúng ta dời chỗ và đổi tới các thế giới. Chuyển tâm trí mình một chút theo cách này hay cách khác, về phía ánh sáng hay về phía hỗn loạn, thì mọi thứ chuyển dịch và tái sắp xếp, và được nhìn thấy khác đi. Tất cả đều do tâm tạo, giống như trò ảo thuật chúng tôi vẫn thường làm. Thế giới nào là thật?

Học cách hiểu và kiểm soát năng lực “kỳ lạ” mà tất cả chúng ta đều sở hữu này là tu hành. Quý vị có thể đi xa đến chừng nào? Chẳng có gì giới hạn.

Tâm là:

Rộng lớn như Pháp giới

Tột cùng như hư không

Đến vị lai tột cùng,

Suốt tất cả kiếp số không ngừng nghỉ.

Kinh Hoa Nghiêm (Phẩm Thập Địa)