Hằng Triều – ngày 26 tháng 8 năm 1977 – trang 156

Tránh sự chặn đứng và phiền nhiễu

 

Chúng tôi  bắt đầu lạy vào ban đêm trong khoảng giờ từ 10 giờ tối đến 6 giờ sáng để tránh sự chặn đứng và phiền nhiễu. Thời gian bái lạy tăng lên, thời gian ngủ giảm xuống. Chúng tôi vẫn lạy vào ban ngày ngoại trừ vào lúc này, sau thời công phu tối, chúng tối bái lạy cho đến 2 hoặc 3 giờ sáng, sau đó lặng lẽ chui vào một nơi kín đáo nào đó để chợp mắt trong vài giờ. Đang thí nghiệm. Việc lạy ban đêm này cũng có thiếu sót và thuận lợi của nó.

Điểm tích cực: lạnh và yên tĩnh; sự tĩnh lặng bên ngoài cho phép chúng tôi nghe âm thanh bên trong rõ ràng hơn. Không bị quấy nhiễu bởi giao thông và những câu hỏi. Thêm thúc đẩy và áp lực.

Điểm tiêu cực: bị vấp phải rãnh, hay ổ gà, căng thẳng với những âm thanh của buổi đêm không thể nhìn thấy: “Cái gì vừa bò qua tay tôi vậy?” Không thể nhìn thấy phân chó, phân ngựa hoặc miểng chai. Kiệt sức.

Chúng tôi đi đến khu chợ ở Santa Barbara để mua một vài vật dụng. Những con phố nồng nặc mùi và đầy màu sắc, cảnh đẹp và  sự khoái lạc dành cho tất cả giác quan. Tôi nghĩ đến một đoạn trong Đạo Đức Kinh khi chúng tôi tập trung công việc và lặng lẽ bái lạy bên trong.

Người giữ Đạo lớn,
Đi khắp thiên hạ,
Đến đâu cũng không hại,
Khắp chốn yên ổn thái bình.
Âm nhạc và mỹ vị,
Làm khách qua đường dừng lại.

Đạo nói ra lời thì lạt lẽo vô vị.
Đạo nhìn không thấy hết,
Lắng nghe không nghe hết.
Nhưng dùng Đạo thì vô tận.

Đạo Đức Kinh – chương 35

Đêm là thời điểm hoàn hảo cho sự bám chấp vào sự tồn tại. Màn đêm, cái lạnh đã khiến chúng tôi đối mặt với điều gì đó thú vị và đáng sợ. Chúng tôi nhìn thấy sự bao la của vũ trụ và những thế giới khác khi chúng tôi nhìn lên, và cả sự nhỏ bé và dễ tổn thương của bản thân. Ban đêm, chúng ta tìm kiếm tình cảm, đồ uống nóng, lò sưởi, một chỗ ấm cúng, đồ ăn nóng, và trò tiêu khiển. Cùng lúc đó, chúng ta dạo chơi với bóng ma đêm này; đi cắm trại, độc bộ khuya, những câu chuyện ma chung quanh đống lửa, và những thứ tương tự như thế. Sợ hãi và thách thức, kinh ngạc và trốn thoát – đêm là một tấm gương phản chiếu vào phần sâu thẳm nhất của con người ta và là cửa sổ mở ra điều gì đó ở phía trước. Vì thế, đêm cũng là một thời điểm tốt để nhìn vào gương, qua cửa sổ, và đi xuyên qua để đến địa điểm mới.

Tôi đang bắt đầu hiểu lời giảng giải của Hòa Thượng: “Đuổi ma, tìm Phật”. Và “Hãy chuyển cảnh chứ đừng để cảnh chuyển”.  Sẽ đến lúc mọi thứ trở nên rối tung và không có gì chắc chắn, quen thuộc hay có thể dự đoán được nữa. Đó là lúc chúng ta thắp lên ngọn lửa bên trong, thắp sáng tâm trí hết sức mình , nhìn thẳng sự việc và nói “La la la! Hãy để mọi thứ đến tự nhiên!”

 

Ghi chú:

(1) Đạo Đức Kinh – chương 35

 

執大象,

天下往。

往而不害,

安平太。

樂與餌,

過客止。
道之出口,

淡乎其無味。

視之不足見,

聽之不足聞,

用之不足既。

 

Chấp đại tượng,
Thiên hạ vãng。
Vãng nhi bất hại,
An bình thái。
Nhạc dữ nhị,
Quá khách chỉ。

Đạo chi xuất khẩu,
Đạm hồ kì vô vị。
Thị chi bất túc kiến,
Thính chi bất túc văn,
Dụng chi bất túc ký。