Hằng Triều – Ngày 5 tháng 9, 1977

Dạ, cháu không sợ!

Một người đàn ông và một phụ nữ trong chiếc xe tải quân đội dư thừa bán lại nói: “Cảm ơn. Cảm ơn các thầy đã tới nước Mỹ này! Bình yên, xin cảm ơn các thầy đã tới đây”.
Hướng dẫn của Hòa Thượng:

“Con muốn quay trở lại và trở thành hoàng đế lại không?” Sư phụ hỏi.

“Không”, tôi đáp lại.

Sư phụ:

“Việc tốt chẳng ra khỏi nhà,

việc xấu lan ra vạn dặm.” (1)

Im lặng làm việc, ở hậu trường. Tránh mọi lời tán thán hoặc nhận biết đến.

Thực hành! Đừng bàn luận về điều đó. Thực hành hạnh bố thí, trì giới, nhẫn nhục, tinh tấn, thiền định và trí huệ. Nhìn bằng chân tâm. Thực hành lòng từ bi, hỷ, xả.

Đại lộ Modoe ở thành phố Santa Barbara: một nhóm thiếu niên túm tụm lại, nhạo báng và chế giễu chúng tôi. “Ăn đất, thật dị hợm”. “Này, có thể họ đang cầu nguyện cho chúng ta đấy”. “Không bao giờ, họ chỉ đang hôn đất mà thôi”. “Vui không? Ha ha ha!”. Chúng quay chung quanh thành vòng tròn và ngồi trên xe đạp hét lên. Chúng tôi đưa cho chúng một tờ thông cáo, nhưng họ không đến gần. “Ý tôi là, tôi muốn biết, nhưng chính vẻ bên ngoài của các ông làm chúng tôi sợ!” một đứa trả lời. “Ha ha!”

Chúng tôi mỉm cười và tiếp tục lạy. Một đứa kiên trì thích thú và cuối cùng nó nói, “Dạ, cháu không sợ. Cháu sẽ lấy một tờ”. Rồi nó mạnh dạn nhưng thận trọng bước đến. Chúng lại xúm vào nhau và cùng đọc bản thông cáo trong yên lặng. Sau vài phút, chúng từ từ trèo lên xe rồi đạp xe đi mất.

Một đứa quay trở lại và vẫy tay chào, nói: “Các chú, cháu xin lỗi vì những gì cháu đã nói”. Mấy nhà sư mỉm cười, đứa trẻ cũng cười.

Chúng tôi đang ở trong một quả bong bóng: Phía bên ngoài là kim cang, nhưng bên trong lại mong manh dễ vỡ. Nếu chúng tôi phạm một sai lầm, thì “pop”, bong bóng vỡ và mọi thứ mất đi hết. Nếu chúng tôi làm đúng, thì không gì có thể xoay chuyển hoặc làm chúng tôi dính mắc.

Tự mình có đủ khả năng hành xử trong mọi hoàn cảnh đó không phải là tự tại khỏi nỗi sợ hãi. Không sợ hãi thực sự là không còn có cái “tôi” khi hành xử trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

 

Ghi chú:

(1) Nguyên văn:

好事不出門,惡事傳千里 Hảo sự bất xuất môn, ác sự truyền thiên lý.

Truyện Thủy Hử, tác giả Thị Nại Am, hồi thứ 24. (施耐庵「水滸傳」第24回). Hòa Thượng Tuyên Hóa có đề cập về quả báo ba đời của tác giả Thị Nại Am về việc viết văn chương tuy đề xướng ái quốc nhưng xúi người làm điều phi pháp, hại thân tâm thanh niên. Qua đó Hòa Thượng lưu ý những người viết văn chương lãng mạn: http://www.drbachinese.org/online_reading/sf_others/WaterMirror3/ch19.htm

寄語作家,莫作艷詩淫詞。應知淫書對人有三害:一者妨正業,二者耗精神,三者亂心志。謹之!慎之!否則悔之晚矣。

Ký ngữ tác gia,mạc tác diễm thi dâm từ,ứng tri dâm thư đối nhân hữu tam hại,nhất giả phương chánh nghiệp,nhị giả hao tinh thần,tam giả loạn tâm chí。 Cẩn chi!Thận chi!Phủ tắc hạo lâm nan đào,hối chi vãn hĩ !

Tạm dịch: Đây là một thông điệp cho những người viết văn: Đừng sáng tác những bài thơ văn diễm tình say đắm. Cần biết sách diễm tình (dâm thư) có ba điều tai hại cho con người: Thứ nhất là làm cản trở người đọc làm việc chánh trực. Thứ hai là làm người đọc hao tổn tinh thần, thứ ba là làm người đọc loạn tâm chí. Phải lưu ý ! Phải thận trọng ! Nếu không họa đến khó thoát, hối hận thì đã quá muộn! http://www.dharmasite.net/ThuyKinhHoiThienLuc_ThiNaiAm.htm