Hằng Triều, ngày 8 tháng 9 năm 1977

Cố gắng hết sức để không tạo thêm nữa

Lão khờ mặc áo vá,
Cơm lạt bụng no nê,
Vá áo để che lạnh,
Muôn sự để tùy duyên.
Có người mắng lão khờ,
Lão khờ chỉ nói tốt.
Có người đánh lão khờ,
Lão khờ nằm xuống ngủ.
Khạc nhổ trên mặt lão,
Cứ để nó tự khô.
Lão cũng không phí sức,
Mà người cũng không phiền.
Ba La Mật như vậy,
Là vật báu huyền diệu.
Nếu ai biết lẽ nầy,
Lo gì không đạt đạo.


Bồ-tát Di Lặc

Chúng tôi đang lạy ngang qua trường trung học Goleta. Tấm biển treo trước cổng trường “Chào mừng các tân học sinh”. Một chiếc xe hơi phóng nhanh qua và 6 quả trứng bay vút ra. Thầy Hằng Thật đang lạy 5 vóc gieo xuống thấp. Hai quả trứng bắn tung tóe lên khăn choàng cổ và lưng thầy ấy. (Mấy quả trứng không trúng thầy, nhưng văng tung tóe lên khi rơi xuống mặt đất phía sau thầy). Thầy chầm chậm đứng dậy, tụng niệm và tiếp tục.

Ngồi thiền trên một cánh đồng hoang, chúng tôi hứng chịu những cơn mưa đá từ một chiếc xe hơi đến gần. Chúng tôi tiếp tục ngồi.

“Tu hành tự tánh đơn giản là không nóng giận”
Hòa Thượng Tuyên Hóa

Một điều trở nên rõ ràng với chúng tôi, đó là nhừng gì chúng tôi đưa ra thì đều quay trở lại. Và nó cũng có tác dụng tương tự theo cách ngược lại – cái gì quay trở lại thì do đã đưa ra. Tại sao chúng ta lại nóng giận? Chúng ta không thể tránh né quả báo. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là để cho quả báo đến và không tạo thêm nữa. Khi không có tham, sân, si đi ra, thì sẽ đến lúc xuất hiện một nơi thanh tịnh dành cho “viên ngọc bên trong”. Không tạo sóng thì mặt hồ sớm tĩnh lặng, phản chiếu như một tấm gương hoàn hảo.

Chúng tôi tắt máy xe và tắt đèn pha và trượt vào một nơi tối tăm tĩnh mịch trong một khu dân cư thuộc của thành phố Santa Barbara. Khoảng nửa đêm, chúng tôi giật mình tỉnh giấc bởi những tiếng la hét và cười đùa. Có những chiếc xe hơi chung quanh chúng tôi. Một vài thiếu niên đang trên đường đến và trở về từ những bữa tiệc trở về trường đêm thứ Sáu đã dừng lại để uống bia và hút cần sa chung quanh xe của chúng tôi. Một bữa tiệc lưu động lớn!

Khoảng một giờ rưỡi sáng, chúng tôi lại tỉnh giấc khi thấy mình bị ngập trong đèn pha của xe cảnh sát. Chúng tôi đợi và họ đợi. Việc này kéo dài khoảng 5 phút, và rồi họ lái xe đi.