Hằng Thật – tháng 9 năm 1977

Mô hình của một người hoàn hảo

 

Chuyến viếng thăm Chùa Kim Luân là một sự bất ngờ lớn. Như thường lệ, nó làm tôi sững sờ. Tôi có cơ duyên trong việc cầu siêu độ cha và ông nội tôi – đại pháp lực của Hòa thượng giữ cho cánh cửa mở đến địa ngục đủ lâu để những người được có tên xướng lên chen lấn ra ngoài an toàn. Trong suốt buổi lễ diễn ra trước giờ thọ trai, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của cha mình ở trong hoa sen – mờ nhưng có ở đó và hoan hỷ.

Ngay khi chúng tôi đến vào sáng thứ Bảy, tôi bắt đầu thấy những hành động ích kỷ thiếu suy nghĩ của tôi xuất hiện. Tấm gương là sự hiện diện của thầy Hằng Quán. Tôi có thể đo lường sự tiến bộ của tôi đối với mối quan hệ tập khí xưa kia của chúng tôi. Tấm gương khác là sự biểu lộ thường hằng của lòng từ bi vô ngã của Hòa thượng. Ở trong những hoàn cảnh như thế này thì sự ích kỷ của tôi biểu lộ ra: một ly nước cam xuất hiện; tôi cầm lấy và không chuyển ly nước cam đó đi. Đã đến lúc thiền định; tôi vồ lấy vị trí trung tâm. Thầy Hằng Triều ngồi ở vị trí đầu, và thầy Hằng Quán xuất hiện sau đó và ngồi ở vị trí số 3. Lẽ ra tôi phải thông báo cho thầy Hằng Triều về vị trí thứ tự và tự mình dời đi. Mọi người xông vào buổi lễ, ồn ào huyên náo; tôi cảm thấy nóng về chuyện này. Hòa thượng mỉm cười và tiếp nhận họ.

Nếu quý vị cẩn thận theo dõi ngài và hành động của ngài, quý vị có thể ghép các mảnh với nhau để tạo thành mô hình của một con người hoàn hảo, một người cao cả (quân tử), và soi chiếu vào cách ứng xử của mình, quý vị có thể nhận ra nền tảng, sự ích kỷ, nhỏ nhen của cảnh giới của chính quý vị. Thật là một sự giáo dục. Sự giáo dục đó thật vô giá và khó đền đáp.