Hằng Triều – ngày 15 tháng 9 năm 1977

Chúng ta sẽ đi đâu?

Một cô gái, chạy ra khỏi nhà, muốn tham gia cùng chúng tôi. Rửa chén dĩa sau bữa ngọ trai dưới vài cây bạch đàn ở góc của một cánh đồng chưa phát triển nằm gần đường rầy xe lửa, tôi nghe có tiếng nói “Có chỗ dành cho tôi không?”. Cô bé mang theo tất cả đồ sở hữu của chứa trong một cái bao gối và túi xách tay. Tôi đoán cô bé khoảng 14 tuổi. Nếu tôi có chút trí huệ nào, tôi đã có thể làm cho bản văn sách nho giáo về lòng hiếu thảo trở nên sống động với cô bé, giống như bản văn này đã làm đối với tôi khi thầy Hằng Thật đọc bản văn này lên vào bữa thọ trai. Nó rất căn bản và trực chỉ. Khi đó, tất cả những gì tôi có thể làm là giữ cho cô bé khỏi ném đồ đạc của cô vào phần chứa đồ ở phía sau của chiếc Plymouth và “đi theo” như lời cô nói. “Chúng ta sẽ đi đâu?”

Chúng tôi đáng lẽ nên nói với nhà báo khi người này hỏi “Thầy cần muốn nói thêm gì không?” là “Có chứ! Có quá nhiều thù hận và khổ đau trên thế giới này. Có quá nhiều tai nạn và thiên tai. Để chấm dứt điều này, trước hết chúng ta cần chấm dứt những điều này từ trong trái tim và trong suy nghĩ của chúng ta. Đó là lý do vì sao chúng tôi đang bái lạy”.

Thay vào đó, tôi nói “À.. không, tôi không thể nghĩ ra bất kỳ điều gì”.

Ngay sau đó, tôi nghĩ “Ai là kẻ bị thiên tai và thảm họa tấn công? Chúng xuất hiện ở khắp mọi nơi. Có điều gì đó về việc nhìn thấy đau khổ cận kề làm thức tỉnh và phá xuyên thủng các bức tường và rào chắn bao quanh trái tim chúng ta. “Này, đó là cha tôi, đó là mẹ tôi” là một sự nhận rõ. Cũng giống như bạn được chăm sóc khi đau ốm và chưa tự lo được khi còn là một đứa trẻ, bạn báo đáp lòng tốt này cho tất cả những người đang đau khổ và cần đến. Sao người ta lại có thể không làm điều này?”.

Những cơn gió mạnh xuất hiện sau bữa thọ trai. Có một đám cháy lớn, phía tây bắc. Chúng tôi có thể nhìn thấy những cột khói và nghe tiếng còi báo động. Một máy bay cứu hỏa khẩn cấp đang cất cánh từ sân bay ngay cạnh nơi chúng tôi đang bái lạy .

Những đám mây rồng đến và bay xuống từ đại dương để trải ra và ngủ dọc theo những đỉnh núi và rặng núi vào ban đêm. Khi mặt trời lên, chúng cũng lthức dậy. Lần lượt từng đám mây phủ đầy bầu trời và làm những gì mà các con rồng làm cả ngày cho đến tận hoàng hôn, từng đám mây một trở về. Một vài đám mây còn lưu lại để bắt các tia màu sắc cuối cùng của mặt trời, và sau đó bầu trời lạnh và trong, đấy ắp vô lượng mặt trời (1). Toàn thể này cách xa đến tận đâu, vĩ đại đến thế nào?

Tôi chỉ mới bắt đầu có được một cảm giác về những điều mạnh mẽ và phi thường mà chúng ta có thể làm được khi đặt tâm trí chúng ta vào việc đó. Đây là nguyện lực. Chúng ta không biết nhiều đến cỡ nào hay xa rộng đến đâu, hay bao nhiêu thiện lực hoặc trí huệ chúng ta có thể mang lại cho đến khi chúng ta đặt tâm vào để thực hiện nó. Mỗi lần thầy Hằng Thật và tôi đạt đến một điểm mà chúng tôi nghĩ không thể tiếp tục được nữa, thì chúng tôi lại tiếp tục được. Đây là yếu tố huyền diệu và chưa biết rõ của cuộc hành hương này và của việc tu đạo. Bạn không bao giờ biết bạn có thể đi bao xa, hay có giới hạn nào không. “Không có pháp cố định”. Tu hành chăm chỉ và thệ nguyện rộng lớn, ai thực sự biết?

Ví như đại long-vương
Nổi mây khắp hư-không
Như vậy Phật nguyện-lực
Xuất sanh các quốc-độ.

Kinh Hoa Nghiêm
Phẩm Hoa tạng thế giới

 

Ghi chú:

(1) Là những vì sao. Các ngôi sao là những mặt trời trong vũ trụ.