Hằng Thật  – Ngày 16 tháng 7 năm 1977

Điều đó trở nên khó tìm

Khi sự chú tâm tốt đẹp, thế giới Ta Bà mà tôi tiếp nhận qua các giác quan kết hợp lại và ngừng chuyển động. Tôi hòa vào đó, ánh sáng trí tuệ và sự sángtỏ của kinh nghiệm đó thật tuyệt vời. Đó là “như, như, bất động, thấu triệt và chấm dứt, và quang minh thường trụ”. Khi một niệm kế tiếp sinh khởi, thìthế giới sinh khởi.

Bình yên và tĩnh lặng.

Sư: “Chuyến viếng thăm Vạn Phật Thánh Thành của quý vị thế nào?”

Cư sĩ: (khá trầm tư và không hứng thú, có cảm giác như ưa thích những địa điểm khá sống động hơn, “nơi náo nhiệt”) “Ồ, nơi đó đẹp… tĩnh lặng và yênbình, thầy biết đấy, chỗ đó cũng được”.

Nếu mọi người có thể nhận ra tiềm năng của hạnh phúc tột cùng và sự tốt lành chỉ đơn giản là tĩnh lặng và bình yên, và điều đó tương phản như thế nào với địa ngục của sự ồn ào, đau khổ và hỗn loạn, và trái nghịch với những gì được thấy ở Vạn Phật Thánh Thành, thì kinh nghiệm về sự bình yên và tĩnh lặng có thể sẽ mang lại thêm đôi chút giá trị.

Bình yên và tĩnh lặng khó đến trong thế giới này. Điều đó trở nên khó tìm.

Sự thanh khiết đang biến mất. Không gian dành cho con người, loài vật, sự tăng trưởng, lòng tốt và sức khỏe là những thứ quý báu nhất trên trái đất này,chỉ sau nước sạch. Nếu quý vị không tin, hãy đi bộ bên dưới con đường xa lộ ở Los Angeles hoặc ở bất kỳ thành phố lớn nào. Mở rộng các giác quan và đón nhận tất cả vào.

Hãy nhớ rằng mọi người cũng giống như chúng ta đã tạo ra vùng đất khô cằn bị bê tông hóa. Hãy mở rộng trí tưởng tượng của quý vị, lát và sơn toàn bộ không gian xanh mà chúng ta còn lại. Quý vị không phải làm việc quá nhiều để xem điều ấy diễn ra. Rồi quay trở lại Vạn Phật Thánh Thành và rộng mở các giác quan của mình. Quý vị có muốn sống ở một thành phố của Chư Phật không?

Để nó nghỉ ngơi hay để nó làm việc.

Tâm trí của tôi liên tục chuyển động và làm việc, không bao giờ ngơi nghỉ. Tôi sẽ giao cho nó vài việc gì đó để làm, khiến nó hạnh phúc, trao cho nó mộttư tưởng lớn, giống như Chư Phật, giống như Thế Giới Hoa Tạng, giống như Pháp Thân chẳng bao giờ đi và cũng chẳng bao giờ đến. Được rồi, tâm trí, hãy làm việc đó nhé. Hoặc đơn giản hãy im lặng.

Đừng làm vơi đi hoàn cảnh khốn khó

Khi quý vị chăm chỉ tu hành, đôi khi việc chăm chỉ tu hành đó có thể trở nên “khó chịu” bởi vì quý vị đang thực hiện một quá trình chuyển hóa ở bên trongthân tâm và hệ thống năng lượng của quý vị. Những phần này của quý vị lâu nay không lành mạnh, bị đông cứng lại với sự mục ruỗng và ô uế do sử dụng không đúng cách. Để cho nó làm việc đúng cách, quý vị cần phải làm nóng nó lên, phải chịu đựng một vài sự khó chịu và xây dựng nó mạnh mẽ trở lại.

Có một sự hối thúc liên tục để làm giảm áp lực, bớt căng thẳng, thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó nghiệt ngã. Cái Tôi kháng cự lại khi đang dần bị tiêu diệtvà nó gợi ý cho bộ não của quý vị nhiều cách thức rất vi tế và khéo léo để giúp cái Tôi được sống sót. Những thôi thúc tưởng chừng vô hại nhưng lại gây trở ngại cho công việc của quý vị: uống một ly nước, tán chuyện đôi chút, bông đùa, quan sát, nhìn quanh, ăn thêm một chút, thưởng thức kỷ niệm, viết một kịch bản phim ở trong đầu – tất cả những điều này đều là những hành trình được dẫn dắt bởi cái Tôi nhằm đưa quý vị ra khỏi tình cảnh ấy, hạ nhiệt và cản trở  nỗ lực của quý vị đi đến sự giác ngộ.

Hãy thật nhạy cảm với những mánh khóe của những vị cố vấn xấu xa đầy lão luyện này, giữ nắp đậy trên nhiệt lực bên trong của quý vị bằng thần chú,chánh niệm và không vọng tưởng – dùng những Pháp môn thích hợp để đi vào vào kho báu Phật tạng ở ngay bên trong chính quý vị. Hãy cúng dườngthân thể và cuộc sống của quý vị cho Tam Bảo.