Hằng Thật – Tháng 9 năm 1977

Trong một khoảnh khắc tôi có thể thấy suốt con đường

Những người trình diễn.

Vừa khi chủ đề về âm nhạc, ca hát, hoặc trình diễn được bàn đến, một điều khôi hài xuất hiện. Thầy Hằng Triều đeo vào một chiếc mặt nạ tối tăm và cứng nhắc. Đôi mắt và miệng của thầy thay đổi và vào vị trí đặc biệt, và đầu thầy cử động không tự nhiên theo một điệu bộ đã tập qua. Mỗi lần như vậy, tôi cảm nhận ngay lập tức – Tôi cảm thấy sức nóng và xung đột gia tăng. Tôi đeo cùng một mặt nạ đó và không muốn nhìn thấy nó trong thầy ấy hoặc trong tôi. Tôi tưởng tôi đã hoà tan phần quá khứ này của tôi nhưng thực ra là chưa. Nó chưa ra đi, nó chỉ bước ra khỏi sân khấu. Nó thật là xấu xa.

Không biết việc trình diễn có cái gì mà lại tạo ra một ấn tượng sâu sắc và tiêu cực đến như vậy cho cả hai chúng tôi? Có phải chúng tôi vẫn còn tham muốn những tiếng vỗ tay? Có phải nó nuôi dưỡng một nơi chốn trong cái ngã to như núi Tu Di vẫn còn háu đói? Đó là một phản ứng mạnh mẽ và đã bám rễ sâu. Đó không phải là một nơi để cho đi hoặc là một nơi để vui vẻ chia sẻ. Đó là “Tôi đã từng thật sự rất giỏi và tôi biết điều đó, và tôi đã bị buộc phải từ giả. Thật là xấu hổ cho ông”. Xấu xa quá.

Khám phá lớn nhất trong tháng này là năng lượng và ánh sáng và sự thấu rõ sáng suốt đến từ việc thật sự xoay chuyển dục vọng, chặt đứt nó và xoay nó trở vào lại bên trong. Thì ra là thế! Sức mạnh! Trong một khoảnh khắc tôi có thể nhìn thấy suốt con đường đến sự giác ngộ. Câ chuyện như thế này.

Chúng tôi không có cuộc phỏng vấn từ báo chí hay truyền hình nào kể từ lúc ở thành phố Carpentina cách đây một tháng. Tôi cảm thấy không thoải mái, giống như mình không giữ được trách nhiệm đối với Chùa Kim Sơn Thánh Tự hoặc đối với Phật pháp. Cùng lúc, tôi nhận ra rằng có một điều gì đó đang xảy ra – đó không phải là một tình trạng bình thường. Báo chí đang bị giữ tránh xa vì một lý do nào đó.

Sau đó khi chúng tôi xong việc lễ lạy trễ vào một buổi tối, tôi đã tự vấn bản thân về những vọng tưởng của mình: chẳng phải đó là một trường hợp về sự háo danh hay sao? Có thứ gì đó ở bên trong được hiểu ra, và tôi nhận ra tất cả các niệm tưởng về vấn đề này chính là năng lượng tiềm năng để lễ lạy. Đó là thay vì hướng ra ngoài tìm sự quan tâm của báo chí thì tôi nên quay ngược năng lượng đó lại và giữ nó ở bên trong. Ngay khi nhận ra sự thật đó, tôi như có một được cục kẹo ZOTZ! khổng lồ của năng lượng tinh khiết và những nỗi lo lắng của tâm trí trở nên yên lặng. Đúng là nó rồi! Xoay chuyển ánh sáng vào trong (hồi quang) khi làm đúng và kỹ càng hoàn tất mang đến cho bạn những thứ của riêng bạn – nó không bị rỉ (lậu thoát). Ham muốn lớn nhất – về sự hiện hữu tồn tại thông qua sự bám chấp vào tình dục – khi nó bị đoạn diệt và quay ngược vào trong – Tuyệt vời làm sao! Hẳn đó phải là một bước lớn đến trí tuệ và từ bi. Việc tu hành chính là như vậy.