Hằng Triều – 17 tháng 9 năm 1977

Những điều căn bản đơn giản vẫn giá trị nhất

Trăng lại tròn đầy. Nó đến và đi và như là một trong các đồng hồ cho chúng tôi. Bình minh và hoàng hôn, những vì tinh tú vào ban đêm, những con sóng đại dương đều lặp lại sự thay đổi, thay đổi nhưng lặp đi lặp lại.
Trạng thái thoải mái hoặc đau đớn, nhiễm ô và thanh tịnh, tức giận hoặc hiền từ của chúng tôi cũng đến và đi. Cho dù điều gì đến trên con đường của chúng tôi hoặc điều gì xảy ra, “chúng tôi” sẽ vượt qua được và “nó” trôi qua. Nguy hiểm và thoải mái, bệnh tật và những con kiến đến và đi. Sự bình đẳng của vạn vật (các pháp) đang thật sự trở nên rõ ràng với chúng tôi.

Một ai đó hoặc một thứ gì đó luôn đi qua, và chúng tôi có thể nhìn lại và nói “Ồ, đó chẳng phải là gì cả. Bây giờ nó như là một giấc mơ đối với tôi vậy”. Có cái gì không phải như thế ? Và ai là người vẫn tồn tại sau mọi cảnh giới của sự việc, nhưng không biến mất hoặc lu mờ, không đến hoặc đi, không tăng trưởng hay thu nhỏ lại?

Sau năm tháng trên đường, những điều căn bản đơn giản vẫn sâu sắc và giá trị nhất: “tu hành chăm chỉ, kiên nhẫn. Không được xoay chuyển bởi các cảnh giới”. Phương pháp tốt nhất là thực hành nhiều và nói ít.

Người trí hay quan sát
Có tướng đều vô thường
Các pháp, không, vô ngã
Lìa hẳn tất cả tướng.
Những ngôn luận trong đời
Ðều do phân biệt cả
Chưa từng có một pháp
Sanh ra những pháp tướng
Chóng diệt, chẳng tạm dừng
Niệm niệm đều như vậy.

Kinh Hoa Nghiêm – Phẩm Bồ Tát Vấn Minh

Đôi khi trên những đoạn đường dài của xa lộ 101 này, việc lạy bắt đầu có cảm giác như lạc vào một cơn bão tuyết ở những vùng núi cao. Sau một lúc, “không còn tướng ngã, tướng nhân, tướng chúng sanh, tướng thọ giả” (Bốn Tướng). Mặt trời làm vỡ nút thắt và keo dính, và gió thổi làm sạch tâm trí như dòng nước chảy. Trong sạch và trống rỗng, sự bao la của biển cả và các ngôi sao giống như không gian yên tĩnh bên trong của chính bạn. Cảnh giới chư Phật phải giống như thế nào, nơi mà:

Thời thân đầy khắp như hư không
An trụ bất động khắp mười phương.

Kinh Hoa Nghiêm – Phẩm Hiền Thủ

Đêm qua tôi có một giấc mơ, trong giấc mơ đó có vài người đàn ông tìm cách đột nhập vào xe hơi của chúng tôi và ăn cắp đồ của chúng tôi. Lúc đó chúng tôi đang bái lạy và đang làm những việc đều đúng đắn. Tôi nhìn thấy họ và đi về phía họ, và bằng cách nào đó, thuyết phục được họ không trộm đồ của chúng tôi.

Chiều nay, khi chúng tôi bái lạy dọc theo con đường bị cô lập này, tôi nghĩ rằng mình đã thấy từ khóe mắt có bóng dáng hai người – giống như ai đó đang nhảy qua hàng rào xa lộ và hướng về phía xe hơi của chúng tôi đang đậu. Chiếc xe ở phía bên kia của một ngọn đồi và bên ngoài tầm nhìn của chúng tôi. Kỳ lạ thay, cùng lúc đó, thầy Hằng Thật, vì lý do gì đó thầy không thể giải thích được, bắt đầu lạy nhanh hơn. Cảm nhận được có gì đó xảy ra, tôi đã đi bộ lên phía trước đến đỉnh đồi và nhìn thấy có hai người đàn ông đang kéo cửa ra vào và tìm cách mở cửa sổ của chiếc Plymouth. Khi họ nhìn thấy tôi đến, họ chạy trở lại băng qua đường xa lộ. Cái làm cho tôi sửng sốt kinh ngạc là họ cũng là những người xuất hiện trong giấc mơ của tôi – quần áo, đầu tóc, và tất cả mọi thứ.

Lúc còn cạnh các mỏ dầu, phía bắc thành phố Ventura, cũng có những giấc mơ tương tự về việc những chiếc túi ngủ của chúng tôi bị đánh cắp. Trong những giấc mơ ấy, chúng tôi đã phá vỡ quy củ và đưa các thiết bị cho những tên trộm như thể họ là những người bạn cũ. Hóa ra, vài ngày sau, chúng tôi đã thật sự phá vỡ quy củ (chậm trễ và nhiều chuyện) và ngày hôm đó, túi ngủ của chúng tôi bị đánh cắp.

Trong giấc mơ đêm qua, chúng tôi đã tuân thủ quy củ và đã ngăn chặn hành vi trộm cắp. Vào buổi chiều hôm sau, chúng tôi quyết định đi ra và bái lạy “đúng giờ”, thay vì bỏ mất thời gian để cạo râu tóc và tắm rửa. Chúng tôi đã không nói chuyện và đúng giờ hành lễ và bái lạy. Không có trộm cắp.

Có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Có lẽ vậy. Tuy nhiên, sự việc không cho cảm thấy như vậy. Sự việc cho cảm thấy dường như chúng tôi đã kiểm soát và có trách nhiệm về những gì xảy đến với chúng tôi. Đó là một bài học thực tiễn về nghiệp và đạo lý “Tất cả do tâm tạo (Nhất thiết duy tâm tạo)”. Nhận quả không sai chạy mảy may hay sai trật nhỏ như sợi tóc. Đêm đó chúng tôi đọc câu kệ trong Kinh Hoa Nghiêm:

Các báo, tùy nghiệp sanh
Giả dối như giấc mơ
Luôn luôn thường diệt hoại
Như trước, sau cũng vậy.

Kinh Hoa Nghiêm – Phẩm Bồ Tát Vấn Minh