Hằng Thật – Ngày 16 tháng 7, 1977

Hai con gà trống gáy lẫn nhau

Một người đàn ông trẻ trong chiếc xe tải cũ kĩ dừng lại, “Chúng tôi nhìn thấy các ông trên TV. Chúng tôi nghĩ rằng điều các ông làm thật tuyệt vời!”, ông nói. “Đây là một số thực phẩm. Con trai nhỏ của chúng tôi thích những đồ ăn này, nên tôi nghĩ các ông cũng có thể ăn được. Đó là tất cả những gì chúng tôi có trong nhà, chúng tôi vẫn chưa đi mua sắm”. Bơ đậu phộng, mứt bánh mì và bột pha nước uống mùi vị trái cây (KoolAid).

Một người lang thang già không mang giày và không tắm đã hàng tháng đi ngang qua chúng tôi, trên con đường Hueneme Rd. gần vườn cây ăn trái và đậu Hà Lan. Chúng tôi đưa cho ông ấy một ít bánh mì kẹp và bột pha nước KoolAid. “Hôm nay các ông làm gì thế” ông ấy hỏi.

“Thực hiện chuyến hành hương tôn giáo về Vạn Phật Thánh Thành”

“Để cầu mưa à?” ông ấy thắc mắc.

“Phải, và hơn thế nữa. Có quá nhiều căm hận và đau khổ. Chúng tôi đang cố gắng làm dễ chịu đi chút ít và gây ảnh hướng tới những người khác cũng làm như vậy”. Ông ấy nhìn thẳng vào mắt như thể là muốn kiểm tra sự chân thành của chúng tôi.

“Công việc lớn lao”, cuối cùng ông ấy nhận xét. “Không giày

[bootless] hả?”

“Không”, tôi trả lời, “Phật tử, [budhist]. Chúng tôi là những Buddhist (Phật tử), còn ông là bootless (không có giày)”.

Mỉm cười và thư giãn.

Ông ấy nhìn lên trời khi hai chiến đấu cơ phản lực đang hạ cánh xuống khu căn cứ. “Kỹ thuật”, ông ấy nói và lắc đầu. “À! Miễn rằng các ông là nhà thờ của thế giới và làm tốt công việc tôn giáo của mình”.

“Khá đúng”, tôi trả lời.

 

“Mỗi người thấy theo sự hiểu biết của mình.

Phật Pháp không thể nắm bắt bằng suy nghĩ.

….

Người huệ nhãn thanh-tịnh

Nơi đây mới thấy được (Phật Pháp).

Chỗ thấy đều sáng rõ.

-Kinh Hoa Nghiêm

 

Thật khô hạn! Không mưa – trái đất đang biến thành bột phấn màu nâu, một thứ bột rất mịn nhỏ đi qua những ô cửa sổ đóng, quần áo và các lỗ chân lông của chúng tôi. Thật khổ sở cho mắt và phổi đặc biệt khi những xe tải dài chạy bằng dầu diesel cùng với hai toa kéo chạy qua trên đường cuốn theo những đám mây “cát bụi khô hạn” này phả vào chúng tôi.

Ở đây có một vài con côn trùng hoặc chim. Vài bông hoa, ngọn cỏ. Nhưng lại có rất nhiều chất độc (thuốc trừ sâu và thuốc phun nông nghiệp) và thiên nhiên yên nghĩ phản ứng lại sự khuấy phá của chúng ta với thiên nhiên. Thật là một “mùa hè yên lặng”.

Chúng tôi thức dậy theo tiếng một con chim kêu “croak croak” và tiếng “bíp” điện tử từ phía vườn cây ăn trái. Tấm bảng ghi “Trang trại sản xuất sản phẩm tươi”.

Phật diễn một diệu-âm

Nghe khắp mười phương cõi. (1)

-Kinh Hoa Nghiêm – Phẩm Như Lai Hiện Tướng

Một anh chàng cao bồi cao lớn kêu ré lên bên trong chiếc xe tải nhỏ và bước qua, đứng như chôn chân ngay trước chúng tôi, năm cậu thanh niên vẻ háo hức vây xung quanh. Đôi mắt tôi nhìn ngang tầm với cái khóa thắt lưng kiểu Tây phương của anh ta. “Thật khó cho tôi để hiểu được (chúng tôi đang quá khác biệt so với những gì mà anh ta đã từng trông thấy), nhưng, tốt, các ông thực sự có gì đó đáng tin cậy (anh ta nắm chặt bàn tay lên phía trái tim) đến từ đây. Tôi có thể thấy điều đó. Các ông đang thực sự làm việc gì đó mà mình tin tưởng. Tôi ngưỡng mộ điều đó”, tiếp theo là cái bắt tay lớn mạnh và cúng dường. Đám thanh niên không nói một lời, chỉ im lặng quan sát.

 

Những chú gà chọi.

Có một định gọi là “vô tranh” hay “không tranh chấp” tam muội và đạo lý ẩn chứa bên trong đó là một phần tuyệt vời của Phật Pháp trong hành động. Huấn thị cho chuyến đi của chúng tôi đã rõ ràng: “Không đánh nhau, không tranh chấp, không tranh cãi, không tức giận. Đây hẳn sẽ là một khía cạnh chính yếu của Đạo Phật ở Phương Tây”.

Khi chúng tôi gặp sự thù nghịch hoặc nóng nảy, thầy Hằng Triều đã học cách buông xả và không bị xoay chuyển một mảy may. Sáng thứ hai trên con đường nông trại, một người lính hải quân dáng nhỏ bé có tật nói cà lăm bước ra khỏi xe, bước tới và chỉ trích. Hằng Triều nghe những lời nói đầu tiên của ông ta, xem sắc thái của ông ta, rồi đưa cho ông ta một bản thông cáo và nói, “Xin lỗi, tôi đi lạy đây!” và đi. Rồi ngay sau đó, một chiếc xe khác dừng lại, một vị mục sư của Nhà thờ Phổ Độ (Universalist) nhảy vọt ra, người này thích bảo vệ quyền tự do của mọi người về tín ngưỡng cho dù điều đó có nảy ra một trận tranh luận nảy lửa và vũ lực để tạo chỗ cho tín ngưỡng đó. Vị mục sư nhanh chóng tham gia vào cuộc tranh luận với viên hải quân nọ – nói anh ta rằng hãy để cho những người Phật tử được yên. Họ bắt đầu đưa ra những trích dẫn Kinh Thánh như những cú đấm ném vào nhau. Tôi lúc đó đang lạy phía trước và đã không biết rằng, người đàn ông thứ hai đã lái xe đến. Tất cả những gì tôi nghe thấy là những âm thanh nóng nảy trong một trận chiến thực sự, đấu qua đấu lại bằng những ngôn từ và trích dẫn Kinh Thánh. Tôi nghĩ, “Hằng Triều chắc chắn thoát khỏi rồi”. Rồi tôi nghe thấy tiếng sột soạt của chiếc y giới ny lông của thầy ấy. Tôi quay lại, thì ra là thầy Hằng Triều đang lạy phía sau tôi. Đằng sau, dưới con đường là hai chiến binh tôn giáo đang thái quá trong cuộc chiến về sự đúng đắn của mình.

Phía bên kia đường ngang qua phía trước họ có một ngôi nhà nông trại và hai chú gà chọi đang gáy nhau, lớn và dài tiếng. Không kẻ nào thắng trong cả hai cuộc chiến, nhưng họ vẫn cứ cố làm trong khi chúng tôi lạy xa dần khỏi tầm nghe và xuống phía dưới con đường.

 

Ghi chú:

(1) Nguyên văn Hoa ngữ: 佛演一妙音 周聞十方剎 – Phật diễn nhất diệu âm chu văn thập phương sát.