Hằng Triều – Ngày 1-3 tháng 10 năm 1977

Nếu có thể đoạn diệt dục niệm, con có thể tiến lên

Những ghi nhận và suy nghĩ ngẫu nhiên.

Ngay khi đến nơi (muộn) chúng tôi vào trong một chiếc xe với Sư Phụ, Kuo Jing, và Kuo Hsiang và viếng một ngôi chùa Phật giáo khác ở nơi nào đó ở Los Angeles. Thầy Hằng Thật, Hòa Thượng, và tôi ngồi ở hàng ghế sau. Tôi vụng về với lời nói và cảm xúc, cố bày tỏ sự bực bội và căng thẳng của tôi vào tháng vừa qua bằng rất nhiều cảm xúc và ít sáng suốt. Bàn tay của Sư Phụ đặt trên đầu gối tôi, và với bàn tay kia, ngày khiến tôi ngạc nhiên khi giơ lên xoa đầu tôi. Một lát sau Hòa Thượng lại làm lần nữa, nhẹ nhàng kéo những sợi tóc dài khoảng một phân và xoa đầu. Tôi chối không có bất kỳ suy nghĩ gì về bạn gái tôi. Sư Phụ mỉm cười. Tất cả mọi thứ đều dịu mát và bị chế phục, ngọn lửa lắng xuống. Sau đó Hòa Thượng đưa tay xoa đầu thầy Hằng Thật và nói “Nó đang chín dần”.

Hỏi: Sư Phụ, khi ở bên ngoài Bồ đề đạo tràng, chúng con nên nương tựa vào cái gì?

Hòa Thượng: Quy củ, giới luật. Ngay khi con bắt đầu tu hành, nếu con sai một ly, con sẽ đi xa một dặm.

 

Tình dục và Tu hành.

Hỏi: Lậu thoát là gì?

Hòa Thượng: Chúng còn hơn cả tập khí bất thiện. Chúng là dâm dục. Nếu mọi lúc đều không có niệm dâm dục, thì đây là “đoạn diệt lậu thoát”… “Công phu” thực sự là kiểm soát thứ này, điều phục nó, thực sự buông bỏ nó… Điều tồi tệ nhất trên thế giới này là dục niệm. Nếu có thể đoạn diệt dục niệm, con có thể tiến lên. Nhưng không ai muốn làm điều đó.

“Ôi tôi cô đơn lắm” Nếu con có thể chịu cô đơn, ,đơn độc được, thì đó là điều tốt nhất.

“Nhưng người ta nói ‘Ôi thế này thì là một mất mát quá lớn lao, nếu tôi đoạn trừ nó (tham dục)..’ Đây là cách duy nhất để giải thích nó (lậu thoát). Mọi thứ khác đều chỉ là bề ngoài. Tất cả cá Kinh đều giảng về điều này, nhưng nó chỉ tạm thời; không ai biết được… Phiền não là gì? Phiền não đến từ lậu thoát. Khi con có ham muốn, nó dẫn đến tánh ích kỷ, và sau đó sự ích kỷ đưa đến sự tức giận … Đây là điều cơ bản. Nếu con đáng lẽ nên đoạn trừ nó mà con không đoạn trừ, thì con sẽ gặp rắc rối. Người xuất gia nam và nữ không nên cọ xát đụng chạm nhau. Hãy giữ quy củ, nếu không con sẽ bị đọa”

Trong bữa thọ trai.

Hằng Triều: À! Con đã khởi một vọng tưởng nhỏ …

Sư Phụ: A, giờ thì anh ta thừa nhận! Trước kia, khi ta hỏi anh ta ở trong xe, anh ta nói là không có, nhưng bây giờ anh ta nói có. Chỉ chút sai khác đó thôi cũng khiến mọi thứ khác đi.

Hằng Triều: Con bị những quả chanh liệng trúng, bạch Sư Phụ .” (qua Thầy Hằng Thật.)

Sư Phụ: Bên trong con bị chua (cười), sợ ai đó sẽ cặp kè với bạn gái của con.

Hằng Triều: (tự hỏi) Sao Hòa Thượng biết ta có suy nghĩ đó? Ta có nói với ai đâu?

Sư Phụ: Đây vẫn là còn cái tôi. Con nhìn thấy cái tôi quá rõ ràng. Mọi rắc rối trên thế giới này đến từ sự hiện diện của cái tôi. Nếu con không có cái tôi, làm sao cơ thể con cảm thấy bất an được? Vọng tưởng của con cũng chiêu cảm những cơn gió. Con nghĩ sao về điều này?

Hằng Triều: (Tôi cứng họng – tự nhủ) Làm sao Hòa Thượng biết về những cơn gió lớn và sự khó chịu. Thế này thật là quá nhiều! Sư Phụ biết hết cho dù mình chưa từng nói một lời nào cả!

Sư Phụ: (cười) Giờ thì con đã biết vọng tưởng là không được rồi, con nên dừng lại. (Nói với cả hai chúng tôi) Các con phải giác ngộ ngay đi. Ai ở đó để cảm thấy sợ? Mọi rắc rối đến từ thứ này: ngã kiến quá lớn.

Khi tự tánh trong định, ma quỷ bị chế phục.
Không vọng tưởng, ngày nào cũng an bình.

Việc bái lạy của các con sẽ có một chiêu cảm lớn.

Chúng sanh không trí huệ
Tham ái đâm thương độc
Vì cứu họ nên Phật

Cầu Bồ-Ðề vô-thượng

Các Phật Pháp đều thế.

Ðạo sư hàng quân ma
Dũng kiện không ai hơn
Quang minh diễn diệu nghĩa
Từ bi nên như vậy. (1)

Kinh Hoa Nghiêm – Phẩm Quang Minh Giác

Ghi chú:

(1) Nguyên văn Hoa ngữ:

眾生無智慧,
愛刺所傷毒,
為彼求菩提,
諸佛法如是。

導師降眾魔,
勇健無能勝,
光中演妙義,
慈悲故如是。

Chúng sanh vô trí tuệ, 
Ái thứ sở thương độc,
Vi bỉ cầu Bồ Đề, 
Chư Phật Pháp như thị。

Đạo sư hàng chúng ma,
Dũng kiện vô năng thắng,
Quang trung diễn diệu nghĩa,
Từ bi cố như thị。