Hằng Thật – Tháng 12 năm 1977

Nhìn chằm chằm vào màn hình tivi


Khi còn là một đứa trẻ, tôi thường dành ít nhất 2 đến 5 giờ mỗi ngày nhìn chằm chằm vào màn hình tivi. Tôi đã tìm hiểu các giá trị xã hội của mình từ đâu? Từ những bài học hàng ngày của tôi trong các hài kịch tình huống về hành vi gia đình. Sau đây là một phần danh sách các chương trình: My Three Sons (tạm dịch: Ba người con trai của tôi), Leave It to Beaver (Để nó cho Hải Ly) , Father Knows Best (Cha biết hết), Ozzie and Harriet (Ozzie và Harriet), Dick Van Dyke, Donna Reed, Gale Storm, Andy Griffith, Patty Duke, Lassie, I Love Lucy (Tôi yêu Lucy), Dobie Gillis, The Honeymooners (những người đi trăng mật). Thêm vào đó là vô số giờ dành cho phim cao bồi phương Tây, chương trình hình sự, thể thao, hoạt họa, huyền bí, các chương trình đa dạng, Ed Sullivan, Walt Disney, the 20th Century, Camera Three, chương trình đặc biệt, tin tức, Star Trek, loạt phim phiêu lưu, loạt phim quân sự, giờ hài kịch, hàng trăm phim, và tất cả loại quảng cáo thương mại và một đứa trẻ tâm trí bị nhồi nhét các tà tri tà kiến.

Có lẽ năm phần trăm của những gì tôi đã thấy đã mang lại lợi ích cho tôi theo một cách nào đó. Tôi không giữ lại gì trong số đó, bây giờ còn lại vài đoạn nhạc và bài hát chủ đề thương mại. Thế hệ tôi là thế hệ đầu tiên trong lịch sử bị thôi miên bởi một chùm tia sáng nhấp nháy dưới cái tên giải trí. Hàng ngàn giờ đó tôi đã có thể di động cơ thể của tôi, chơi, học hỏi, làm việc, khám phá, tạo lập mối quan hệ đến mọi người, đọc những quyển sách hay. Thay vào đó tôi ngồi, cúi người hoặc sụp xuống trên sàn phòng khách và nhìn chằm chằm và hấp thu những vọng tưởng và các chất độc.