Hằng Triều – 2 tháng 1 năm 1978

Bức thư xưa 100 năm

Giả sử có chúng sanh nào đem lòng oán hại Bồ Tát, Bồ Tát này cũng vẫn thương mến họ trọn không hờn giận.

Kinh Hoa Nghiêm – Phẩm Thập Hồi Hướng

 

Hai người đi xe gắn máy đến và dừng lại bên cạnh chúng tôi. Họ say rượu và có thái độ thù địch.

“Này! Các ông là gì vậy? “Một người hét lên.

“Thầy là người Hồi giáo, Ấn Độ giáo, Krishnas, hoặc là gì ?!” một người khác hạch hỏi.

“Chúng tôi là tu sĩ Phật giáo.”

Một khoảng im lặng khi họ kiểm tra chúng tôi. “Ồ, Phật tử, hả? Tôi không có bất cứ điều gì chống lại họ. ” Một người nói khi anh ta đút tay vào túi áo khoác da màu đen. Anh ta rút ra một nắm tiền và nhét nó vào túi tu xách tu sĩ màu vàng của tôi. “Chúc may mắn, người bạn,” anh ta nói, và vỗ nhẹ vào vai tôi.

Dù mọi người đối xử với chúng tôi như thế nào, chúng tôi cố gắng cư xử tốt với họ. Nếu chúng tôi tốt với mọi người, họ sẽ tốt với chúng tôi. Ray, một người đàn ông lớn tuổi, người đã quan sát chúng tôi trong nhiều tuần trong khi lái xe qua lại trong chiếc xe Ford cũ, cuối cùng cũng dừng lại để hỏi về hành trình của chúng tôi.

“Cha mẹ của thầy nghĩ gì?” Ray hỏi.

“Nhờ gia đình tốt của tôi mà tôi đã gia nhập Phật giáo.”

“Phải rồi, thầy thật may mắn,” ông ta nói.

“Thầy biết đấy, con trai ở nhà tù San Quentin “, ông ta buồn bã nói.

“Ông có thăm anh ấy không ?”

“Có! Hai tuần một lần, “Ray nói đầy tự hào.

“Thật tuyệt!”

“Không thể để cho nó thất vọng, dù có vấn đề gì đi nữa. Nó bị tù chung thân …À, chúc thầy may mắn và cảm ơn, “Ray nói, bắt tay.

“Hẹn gặp lại, tôi hy vọng như vậy.”

Chúng tôi dừng lại để viết dưới một gốc cây ven đường tại Sheel Beach. “Tôi có thể mời thầy chút trà không?” Một bà già tốt bụng cúi người xuống phía chúng tôi. Bà ta có một giọng nói nặng của Đức. “Chúng tôi đóng cửa vào hôm nay, nhưng tôi có thể làm trà đặc biệt cho thầy, “bà ta mời và chỉ đến một Nhà hàng / nhà nghỉ Bavarian (kiểu Đức) cổ kính bên cạnh chúng tôi.

“Được rồi, chúng tôi chấp nhận.”

“Thầy không thể vào bên trong sao?” Bà ta nói sau khi nghe các lời nguyện của chúng tôi.

“À! Tôi có thể nói rằng các thầy ngủ ở ngoài…xem đôi mắt của thầy kìa! Chậc chậc! Chúng đều đỏ! Thầy đã không ngủ đủ giấc đêm qua! ”

Chúng tôi ngồi trên bậc cầu thang cổng sau và nhấm nháp trà. “Thầy sẽ ăn bánh quy chứ? Đặc biệt sản xuất tại Đức, “bà ta thì thầm.

“Chúng tôi ăn ngày một bữa, nhưng chúng tôi sẽ mang theo vài cái, nếu bà muốn.”

” Ngày một bữa duy nhất!” Bà ta kêu lên. “Thảo nào thầy rất gầy ốm! Chậc! Chậc! ”

Bà ta cùng chồng cô đã quen thuộc với những tu sĩ tu hạnh nghèo khó lang thang từ “những ngày xa xưa” ở châu Âu. Họ rất vui khi thấy truyền thống này vẫn còn tồn tại ở Mỹ và tiếp chúng tôi với niềm tự hào và nghi thức đặc biệt dành cho khách hành hương.

Tuy những tu sĩ lang thang đó ăn mặc rách rưới và từ bỏ thế gian, họ theo truyền thống có học vấn cao và dành cuộc đời mình để phục vụ nhân loại. Người phụ nữ rất vui mừng khi thầy Hằng Thật đồng ý dịch một bức thư xưa 100 năm viết bằng tiếng Trung Hoa mà họ có trong một hộp gỗ cổ xưa.

“Đó không phải là một cái gì đó đặc biệt sao, sau bao nhiêu năm dài!” Bà ta kêu lên. “Thầy có thực sự nghĩ rằng thầy đó có thể dịch được? ”

Thầy Hằng Thật đã dịch. Họ rất vui. Đó chỉ là điều đúng cần làm. “Như đã từng như vậy” hiện rõ trên khuôn mặt của họ.

Gìn giữ hạnh nguyện rộng lớn của Bồ Tát. Thường vui được kính thờ tất cả thiện hữu.

Kinh Hoa Nghiêm – Phẩm Thập Hồi Hướng