Hằng Triều – 15 tháng 1 năm 1978

Dù việc gì đến, cũng đừng nổi giận


“Không bao giờ tức giận …”

Trên bãi cỏ, dưới gốc cây, chúng tôi đang đọc Kinh vào giữa buổi chiều. Một người đàn ông tên là Frank dừng cắt cỏ và tiến đến.

“Thầy đang cầu nguyện cho hòa bình phải không?”

Tôi gật đầu.

“Ồ, chúng ta thực sự cần điều đó phải không?”

“Chủ yếu là chúng tôi đang cố gắng chuyển hướng một số trong những thảm họa và đau khổ trên thế giới. Có quá nhiều động đất, tai nạn máy bay, xung đột gia đình và không chăm sóc tốt đẹp cho nhau, ” tôi nói. Frank ngồi xuống với chúng tôi trên bãi cỏ.

“Có rất nhiều những điều đó. Thầy biết không, tôi suýt chết cách đây hai năm, nhưng tôi đã khiến họ ngạc nhiên. Tôi từng là một gã thô kệch và khô khan, nhưng bây giờ tôi nhẹ nhàng lịch sự như một con mèo con,” ông ta cười nói. “Tôi không lo lắng và không bao giờ tức giận. Nếu không, mọi chuyện sẽ kết thúc. ”

Frank đã tạo lập sự kết nối giữa tình trạng bất ổn trên thế giới và tình trạng bất ổn trong chính mình. Tôi nhớ lại những lời của Hòa Thượng nói với chúng tôi chỉ mới gần đây:

“Con phải nhẫn nại trong mọi cảnh giới. Nhẫn sẽ thắng. Không được sân giận với bất kỳ thứ gì. Dù việc gì đến, cũng đừng nổi giận. Việc không nóng giận sẽ có ý nghĩa to lớn đối với tương lai Phật giáo ở Hoa Kỳ” .

Frank nhận biết sự nóng giận có thể giết ông ta và làm lộn xộn thế giới bằng năng lượng xấu như thế nào. Tất cả các thảm họa trên thế giới đến từ hành vi phá hoại xuất phát từ sự nóng giận. Về một phương diện, đó là trọng tâm của cuộc hành hương này: bằng cách loại trừ sự nóng giận của chính mình, chúng ta làm bớt đi một chút thảm họa và đau khổ trên thế giới .

Frank mang ra thức ăn cúng dường. Ông ta đã cho chúng tôi rất nhiều tiếng cười để nới lỏng khuôn mặt quá nghiêm trọng của chúng tôi và làm sáng lên con đường của chúng tôi. Lần đầu tiên Khi Frank đến, chúng tôi đang đọc phẩm Thập Hồi Hướng trong Kinh Hoa Nghiêm:

“Nguyện tất cả chúng sanh ngồi xe nhẫn nhục, rời lòng sân hận.”

Không bao giờ tức giận chính là “ngồi xe nhẫn nhục.”

Có những lúc quyển Kinh, những người chúng tôi gặp, và những tâm niệm riêng của chúng tôi đan xen và đồng nhịp với nhau. Tất cả mọi người và tất cả mọi thứ đều nói Pháp. Như thể cả thế giới được chứa trong tâm chúng tôi.

Ví dụ, tối nay chúng tôi đã cắm trại ở cuối một con đường cụt cạnh đường chính. Một cơn bão lớn khiến chúng tôi gần như vô hình. Chúng tôi vừa đọc xong đoạn Kinh nói về bố thí thì một chiếc xe dừng lại bên cạnh.

Một người đàn ông gõ vào cửa sổ xe. Khuôn mặt và đôi mắt ông ta trong sáng. Không khí đầy năng lượng tốt lành. Ông ta đưa ra một túi rau hữu cơ vừa hái. “Đây là những thứ từ vườn của cha tôi ở thành phố Merced. Tôi đã theo dõi các thầy mỗi ngày kể từ thành phố Guadalupe,” ông ta nói. “Đây là lần đầu tiên tôi dừng lại nhưng trong tâm tư tôi thì tôi có mặt cùng các thầy mỗi ngày. Chúng tôi tri ân sâu xa những nỗ lực của quý thầy đối với nền hòa bình và duy trì hành trình của các thầy gần gũi với tâm chúng tôi,” ông ta gật đầu về phía vợ và các con, mỉm cười và vẫy tay từ chiếc xe toa của họ. “Tôi hy vọng thầy sẽ chấp nhận túi rau cải này như là một biểu hiệu của lòng biết ơn và hỗ trợ này”.

Khi ông ta rời đi, cả hai chúng tôi tự hỏi làm thế nào mà họ tìm thấy chúng tôi trên con đường ít người biết vào một đêm mưa tối thế này. Chúng tôi vừa đọc từ quyển Kinh:

“Bồ Tát làm lợi ích chúng sanh như vậy, muốn chính thân mình là ngôi tháp đệ nhứt cho tất cả chúng sanh đều có lòng hoan hỷ, muốn làm ao nước mát mẻ cho chúng sanh, muốn ban cho chúng sanh tất cả sự an lạc”

Kinh Hoa Nghiêm – Phẩm Thập Hồi Hướng