Hằng Triều – 26 tháng 11 năm 1977

Nước Mỹ là cõi Tây Phương Cực Lạc


“Các thầy lạy ai vậy?”

“Chúng tôi không lạy để nhận thứ gì hay tìm cầu điều gì, chúng tôi lạy để giảm sức nặng của sự ích kỷ”.

“Tại sao?”

“Vì lòng ích kỷ là nguyên nhân dẫn đến mọi thứ lộn xộn trên thế giới này. Nếu chúng tôi bái lạy để bỏ đi một chút sức nặng của sự ích kỷ, thì thế giới cũng sẽ nhẹ bớt đi chừng đó sức nặng sự ích kỷ”.

“Vẫn còn rất nhiều, nhưng dù sao đi nữa, tôi nghĩ những gì hai thầy làm là đúng ngay tâm điểm, vậy thì chúc các thầy may mắn”.
Ngôi sao sáng.

Chúng tôi cắm trại trên một mảnh đất bằng phẳng nhỏ ngay phía dưới một cây cầu vượt tách ra Xa Lộ 1 trong dãy núi Santa Yves phía nam của Lompoc. Những cơn gió lạnh xé da thổi từ phía bắc rít lên luồn qua chiếc xe hơi khi mặt trăng lên cao hướng chùm sao Kim Ngưu (Taurus), thắp sáng hàng dặm đồi và thung lũng.
Tối nay thầy Hằng Thật đọc phẩm Hiền Thủ trong Kinh Hoa Nghiêm:

Lại phóng quang-minh tên tế-độ
Quang này giác ngộ tất cả chúng
Khiến họ phát tâm đại thệ-nguyện
Độ thoát quần-sanh trong dục-hải

Ánh sáng này khởi đầu từ đâu, nơi được gọi là “tế độ”? Tối nay sau buổi thiền định, tôi bước ra ngoài và nghĩ về điểm đến của chúng tôi, Vạn Phật Thánh Thành. Có người gọi nơi này là “ngôi sao sáng trong một thế giới đầy rắc rối”. Thầy Hằng Thật đã phát nguyện bái hương đến Vạn Phật Thánh Thành để cố gắng xoay chuyển lại phần nào sự khổ đau và tai ương trên thế giới này và để hạn chế sự tạo ra vũ khí hủy diệt. Quá nhiều người bị giết trong chiến tranh, và nghiệp bất thiện tràn ngập mọi nơi. Tôi chỉ vừa mới phát nguyện đi cùng để giúp đỡ và bảo vệ thầy ấy. Trong tâm của cả hai chúng tôi, Vạn Phật Thánh Thành là niềm hy vọng cho nước Mỹ và thế giới. Đây là nơi một “sự đảo ngược vĩ đại” sẽ bắt đầu, có thể xoay chuyển tai ương sắp xảy đến và nỗi tuyệt vọng mà tất cả chúng ta đang đối mặt. Đây là nơi bắt đầu cuộc tìm kiếm bên trong, sự “hồi quang” sẽ bắt đầu. Con đường mà tất cả chúng ta tìm kiếm và có thể không bao giờ thấy để đến “thành phố giải thoát không còn lo âu” cuối cùng mở ra ở phương Tây. Chúng tôi đang bái lạy để đóng góp một phần nhỏ vào sự thành công của nó.

“Nếu có người có thể phát đại nguyện rộng lớn độ thoát tất cả những chúng sanh ra khỏi biển dục, thì người đó có thể vượt qua bốn cơn lũ dữ, và tìm ra con đường đi đến thành phố giải thoát không còn lo âu.”
Bốn cơn lũ dữ là 1) tham dục, 2) chấp hữu (bám chấp vào sự hiện hữu), 3) vô minh, và 4) tà kiến. Thế giới bị bao trùm bởi 4 cơn lũ này. Vạn Phật Thánh Thành là con đường để “vượt qua”, và chúng tôi biết con đường đó bắt đầu ngay nơi tâm mình. Con đường đến thành phố giải thoát được tìm thấy trong việc thanh tịnh hóa trái tim đầy tham, sân, si của chúng ta.

Ông Quả Lập đã nói “Thầy biết đấy, Mỹ là cõi Tây Phương Cực Lạc! Đó là cõi Tịnh Độ”. Có câu rằng « Khi phương Đông sang phương Tây thì phương Tây đi vào tâm ». (nghĩa là bên trong, « hồi quang phản chiếu »).
Lời nói của vị ấy đã thật sự tạo nên một mối liên kết cho thầy Hằng Thật và tôi. Câu này được nói ra trong một lần nọ khi ông Quả Lập, thầy Hằng Thật và tôi đang lái xe trở về từ Vạn Phật Thánh Thành. Khi chúng tôi lái xe qua cầu Cựu Kim Sơn (Golden Gate Bridge) để về Kim Sơn Thánh Tự, những mảnh ghép băt đầu ghép lại với nhau và rồi tôi nhớ ra việc này : Lục Tổ xuất hiện trước mặt Hòa Thượng khi ngài đang tu tập cạnh mộ thân mẫu khi còn trẻ và nói với ngài rằng sau này Hòa Thượng sẽ truyền bá Phật pháp sang phương Tây.

Này Thiện tri thức, chẳng ngộ tức Phật là chúng sanh, khi một niệm ngộ chúng sanh là Phật, thế nên biết muôn pháp trọn ở nơi tự tâm, sao chẳng từ trong tự tâm liền thấy được chân như bản tánh ?

Pháp Bảo Đàn Kinh – Phẩm Bát Nhã

Tối nay tôi có thể cảm thấy một thứ ánh sáng gọi là “tế độ” đến từ Vạn Phật Thánh Thành. Nó đang tỏa sáng ra mọi hướng từ Vạn Phật Thánh Thành, kêu gọi  chúng sanh khắp nơi trở về nhà, để tìm ra “con đường giải thoát đi đến thành phố giải thoát không còn lo âu”. Sự ảnh hưởng và tầm quan trọng của Vạn Phật Thánh Thành sẽ rất to lớn và rất sáng lạng.
Thời gian: Một người phụ nữ dừng lại và nói “Các thầy đang có tiến bộ tốt đẹp đấy”. Cô ta theo dõi chúng tôi khi cô ta lái xe đi lại 60 dặm để đi làm mỗi ngày. Cô ta di chuyển trong một giờ bằng đoạn đường mà chúng tôi bái lạy trong khoảng hai tháng.