Hằng Triều – 23 tháng 1 năm 1978

Tiền làm người mê mờ


Chúng tôi đã đem xe đi sửa ở San Luis. Chiếc xe vẫn cứ chạy và duy trì nguyên vẹn bất chấp nhiều mối nghi ngại và dự đoán theo hướng ngược lại. Chúng tôi đã đi được nửa đường tới San Francisco.
“Nhìn thấu suốt”. (1)

Những việc lạ lùng và khó đoán trước xảy ra do lực đẩy trên chuyến hành trình như thế này. Tôi thường cảm thấy mình như chú cá con ngu ngốc – cả vạn thứ trên thế gian này đều là những lưỡi câu có mồi. Thiếu trí tuệ chân thật tạo ra nhiều sai lầm, còn hiểu biết thì ít.

Hôm nay, một phụ nữ trẻ quay trở lại để gặp chúng tôi. Cô ta rất dễ xúc cảm và nhiều vướng mắc, muốn được “ngồi xuống và nói chuyện”. Sa Di đáng lẽ không được một mình riêng cạnh nữ giới, huồng gì là ngồi trên cỏ nói chuyện. Nhưng tôi là Hộ Pháp nên việc của tôi là giải thích về hành trình này và nhận đồ cúng dường nếu mọi người muốn cúng. Cô ta muốn nói về hạnh không nằm ngủ của chúng tôi.

Tôi giải thích “Chúng tôi để cho việc lễ lạy tự nói lên, và giữ im lặng . Chúng tôi không có trí tuệ để nói”.

Cô ta nói “Tôi không tin điều đó. Ngay từ lúc tôi thấy gương mặt hai thầy, tim tôi đầy hoan hỷ.” Cô ta rất thành tâm, tôi tin là vậy, và xúc động sâu xa do hoàn cảnh không hoàn toàn đúng đắn. Tôi không thể phạm giới.

Cô ta hỏi “Thầy có muốn ăn gì không? Tôi sẽ đi mua bất cư thứ gì Thầy muốn”.

“Bất cứ cái gì mọi người muốn cúng dường chúng tôi đều là thứ chúng tôi muốn. Nhu cầu của chúng tôi đơn giản lắm”.

“Các thầy có nhận tiền không?” – cô ta hỏi, đưa tôi ít tiền mặt. Tôi nhận tiền và tiếp tục việc lạy. Cô ta theo sau và tiếp tục nhích lại gần hơn. Sau đó cô ta chạy đến xe cô ta và quay lại. Cô ta đứng trước mặt tôi.

“Tôi đã phạm một sai lầm. Tôi đã đưa cho thầy tiền của chồng tôi, chứ không phải tôi. Đây, thầy hãy cầm lấy!”, cô ta nói với ánh mắt mong mỏi, và đặt một số tiền lớn vào tay tôi. Tôi do dự. Cô ta cứ chờ tôi làm điều gì đó.

“Ô! Không sao … oh !”, cô ta vừ hét lên vừa để tay lên đầu cô ta. Sau đó cô ta quay mình và bỏ đi.

 

“Tiền làm con người mê mờ. Nó làm điên đảo mọi thứ. Đừng tham lam. Tiền về căn bản là dơ bẩn. Ai cũng bị nó khống chế”.

Hòa Thượng khai thị hai vị sư Tam Bộ Nhất Bái năm 1978.

 

Tôi không thật sự biết đó là gì nhưng tôi biết là tiền và tình dục làm con người điên đảo. Hai thứ này khó mà nhìn xuyên thủng được và buông bỏ. Bài kệ của Hòa Thượng hiện lên trong tâm trí tôi khi tôi đứng bên lề đường, tự hỏi mình đã đậu hay trượt bài khảo nghiệm này.

Thế sự vô thường, như mộng ảo!
Đừng chấp trước, tam muội tiêu dao.
Du hí thần thông tuỳ biến hoá,
Lặng quán vạn vật tự tàn phai. (1)

Người phụ nữ này đã cho tôi thấy những yếu điểm và sự bám chấp của tôi. Tốt hay xấu đều như nhau, chúng tôi học từ tất cả những người chúng tôi gặp. Họ là một tấm gương tuyệt vời, hoàn hảo phản chiếu những chỗ xấu khuyết của chúng tôi, phơi bày ra sự giả dối và tiềm năng của chúng tôi.

Và cuối cùng, tất cả đều là vô thường, và không một vật có thể nắm giữ được. Mọi thứ đều qua đi. Dòng kệ cuối vẫn tiếp tục vang lên trong tâm trí tôi.

Lặng quán vạn vật tự tàn phai.

 

Ghi chú:

(1) Nguyên văn Hoa ngữ của Hòa Thượng Tuyên Hóa:

看破了

 

世事無常莫執著

夢幻三昧且逍遙
遊戲神通隨變化

靜觀萬物自榮凋

宣公上人作

Khán phá liễu

Thế sự vô thường, mạc chấp trước,
Mộng ảo tam muội thả tiêu dao.
Du hí thần thông tuỳ biến hoá,
Tĩnh quan vạn vật tự vinh điêu.