Hằng Thật

Hành giả thì vượt ra khỏi các cõi


Tháo gỡ mặt nạ thầy pháp.
Khi còn là Phật tử tại gia, tôi đã học chiêm tinh học. Việc tôi tiếp cận với thực tế phụ thuộc vào môn này. Tôi đã thấy những cá tánh và sức mạnh của thiên nhiên là một tổng thể to lớn với những ranh giới và thể loại có thật có thể kể tên ra và do đó được kiểm soát. Về cơ bản, chiêm tinh học chỉ là một thứ ngôn ngữ. Khi có thể thông thạo chiêm tinh, bạn có thể tiếp cận thông tin về con người và sự thay đổi của họ. Bât kỳ ai cũng học được môn chiêm tinh và nó khiến bạn có vẻ thông thái và quyền năng. Nên môn chiêm tinh bị bóp méo và lạm dụng dễ dàng và thường xuyên. Tôi đã nấp trốn sau dụng cụ tâm linh quyền năng này, dùng nó làm mặt nạ cho mình. Nếu mọi người thấy tôi là một thầy pháp trên hành tinh này, vậy thì cứ để họ thấy tôi như thế, tôi thấy không sao cả.

Sau khi xuất gia, vai trò này trở nên kém hấp dẫn. Phật pháp có thể đưa một người ra khỏi thế gian này. Chiêm tinh học chỉ có thể nhận dạng nó. Tôi đã hỏi Hòa Thượng về môn chiêm tinh. Ngài nói “Đó chỉ là thế gian. Ta từng học tất cả các môn thuật nghệ đó. Con nên biết là phàm phu thì chịu sự chi phối của các cõi trời, nhưng hành giả thì vượt ra khỏi các cõi. Khi giác ngộ rồi, con biết tất cả các thông tin đó mà không cần xem bảng số chiêm tinh. Chỉ đừng bám chấp vào môn chiêm tinh”.

Tôi đã mang theo những cuốn sách vế chiêm tinh trên hành trình lễ lạy và dành vài tháng đầu tiên để vẽ trước bản đồ về các thay đổi trên trời. Khi các lớp cá tánh mỏng bớt đi, tôi dần nhận ra là tôi đã không hề muốn đeo thêm chiếc mặt nạ nào. Tôi không muốn kiến thức và chân lý thế gian chen vào giữa tôi và tri giác trực tiếp về thực tế. Phần lớn động cơ để kiểm tra bằng môn chiêm tinh đến từ nỗi sợ hãi bị nguy hại. Chúng tôi lạy qua mọi thứ: thời tiết tốt và xấu, “những thị trấn gay go” và những chặng đường dài “dong thuyền suông sẻ”, và kinh nghiệm của chúng tôi về chúng là các pháp đều bình đẳng. Tất cả đều cùng mùi vị trong thế giới Ta Bà này: đắng và trống rỗng. Thứ duy nhất phải sợ là sự lười biếng. Không có gì để bám vào. Bất kể cái gì bạn dựa vào đều sẽ biến chuyển và cắn bạn vầ thậm chí có thể giữ bạn ở lại đây và ngăn bạn được độc lập tối hậu thoát khỏi sinh tử. Ai cần biết trước về thời tiết?

Tôi đã thấy điều này theo khía cạnh chiêm tinh học với sự giúp đỡ của thầy Hằng Triều. Tôi đã quyết định là đó chính là lúc tháo bỏ tấm biển “thầy pháp” ra khỏi cửa và không nhìn thế giới qua cặp kiếng chiêm tinh nữa. Không gian thật lớn trong tâm tôi bị kẹt đầy bởi các phương vị sao, các chòm sao, cung, và các hành tinh. Tôi cảm thấy tốt đẹp hơn nhiều khi mở toang tâm ra cho sự an bình và tĩnh lặng của vô vi. Tôi đã tạo chỗ trống bên trong cho trí huệ Phật Pháp bén rễ và phát triển bằng cách chặn lại từng tâm niệm chiêm tinh học khi nó khởi lên. Tôi tưởng tượng việc bỏ thuốc lá cũng đem lại cảm giác giống như vậy. Một khi bạn có lý do để thay đổi và quyết tâm thì vấn đề là thực hiện và kiên nhẫn trước khi những thói quen cũ nhường chỗ cho thói quen mới.

Sư Phụ đã làm việc thay đổi đó thành sự thật. Tôi đã bỏ đi lịch thiên văn, bảng theo dõi hành tinh, thứ đã cho tôi một dạng tính của nhà chiêm tinh học. Điều đó giống như một người thợ mộc treo bỏ không dùng búa và cưa. “Con đã nhìn thấu rồi, bạch Sư Phụ, con mong là thầy sẽ nhận cuốn sách này”.

“Không, con hãy giữ lấy. Ta không đọc nó được. Sao con muốn bỏ nó đi theo cách dễ dàng? Nếu con giữ mà không dùng đến nó, thì thế mới có giá trị. Nếu con đưa cho ta thì là đang ép buộc.”

A ha! Và bạn đã thấy tại sao Ngài lại là bậc Đạo Sư.