Vào năm 1979 tôi may mắn cùng số đồng bào khổ nạn, bình an di dân đến nước Pháp trước khi nước Việt Nam bị mất. Gần lúc ra đi có một vị đệ tử của Thầy tôi (Tôi quy y Thầy này vào năm 1977) khuyên và đốc thúc tôi nên thân cận một cao Tăng là Pháp Sư thượng Độ hạ Luân ở nước Mỹ, cho nên tôi tìm khắp nơi, dò hỏi ngay cả các bạn Việt kiều sống ở Mỹ giúp tôi tìm tông tích cuả vị Sư này.

Vào một ngày nọ tôi nghe nói có một Pháp Sư người Hoa hướng dẫn Tăng đoàn đến nước Pháp hoằng pháp. Tôi vô cùng vui mừng khi nghe tin này. Lúc đó có hơn 100 người tới nghe thuyết pháp, trong số đó có hơn 60 người lập tức phát tâm giữ giới không sát sanh mà lại ăn chay trường. Khoảng hơn 10 người quyết tâm thọ giới không sát và ăn thập trai. Tôi thì sao? Sau khi mòn mỏi chờ đợi tin tức cuả Pháp sư Độ Luân hơn 11 năm mà không thấy tăm hơi nên tôi quyết định không muốn đợi nữa bèn cùng 56 người kia, ngày đó thỉnh cầu quy y vị Pháp sư này.

Năm nay (1977) cùng ba người: Lư Quả Ngân, 69 tuổi, Trịnh Thân Chu, 71 tuổi và Quách Kim Loan, 61 tuổi tới Vạn Phật Thành tham gia khóa Vạn Phật Bảo Sám. Với gương mặt ửng hồng họ thao thao say sưa kể lại câu chuyện kỳ ngộ của họ lặn lội mười vạn dặm truy tầm Pháp sư Độ Luân.

Họ đồng lượt nói: “A! Làm chuyện lành thường gặp nhiều trở ngại!” Họ nói: Lúc chúng tôi thỉnh cầu quy y thì bị Thượng Nhân từ chối. Ngài nói – Các vị đã quy y lâu rồi, có Thầy rồi nên không được quy y với tôi nữa. Chúng tôi nghe giống như sét đánh giữa trời quang đãng, đứng ngây người qua một bên không biết phải làm sao bây giờ? May thay có người nhanh trí, dũng cảm giải thích với Thượng Nhân: Chúng con đã bị mất nước, nên không biết bao giờ sẽ gặp lại vị Thầy cũ của chúng con. Vả lại chúng con đã không có Thầy hơn mười năm nay rồi.

Nghe thế Sư Phụ bèn cho chúng tôi mãn nguyện. Từ đó chúng tôi chỉ nghĩ Ngài là Thầy và y chỉ tu hành.
Mặc dù nói đi mòn gót giày cũng không tìn ra Pháp sư Độ Luân nhưng trời cũng không phụ lòng người là chúng tôi nay gặp được vị đại thiện tri thức, Ngài Tuyên Hóa nên mọi người vui mừng mà quy y. Ai cũng không thể nào ngờ được Sư Phụ Tuyên Hóa ngay trước mặt chúng tôi là vị Thầy, pháp sư Độ Luân mà chúng tôi đã nhọc công tìm cầu bấy lâu nay.

Sau khi quy y xong, chúng tôi mỗi người tự thỉnh cuốn khai thị cuả Thượng Nhân. Chúng tôi đọc say mê mà không nở bỏ xuống. A! Tức nhiên phát hiện ra Sư Phụ “mới” cuả chúng tôi tức không ai khác hơn là pháp sư Độ Luân. Đây không phải chuyện nhỏ, không thể coi thường nên cả nửa ngày hôm đó chúng tôi không không dằn được nỗi vui buồn lẫn lộn. Ngay đến hôm nay (từ 1990 đến 1977) mỗi lần nhắc đến chúng tôi vẫn không ngăn được dòng nước mắt.

Lư Quả Ngân, Quách Kim Loan cùng các vị khác là bạn đạo quy y đều cảm nhận được oai đức nhiếp thọ chúng sanh lưu lạc lâu ngày và rất khát ngưỡng cầu pháp cuả Thượng Nhân. Họ nói: Khi nghe Sư Phụ giảng pháp, chúng tôi không có cảm giác nóng hừng hực khiến người náo nức mà thấy có bầu không khí thật an tường, bình tĩnh giúp thêm sức mạnh sau khi mất nước lại khiến cho tâm đạo càng kiên cố mà nhắm hướng Cực Lạc Tịnh độ.

Cô Trịnh Thân Chu nín thinh ngồi một bên im lặng nghe cũng gật đầu mỉm cười tán đồng các bạn đạo kể thuật về “Sư Phụ cuả chúng tôi.” Cuối cùng cô cũng thêm lời: Tôi thích pháp của Thượng nhân nên muốn quy y Ngài. Cô Lư Quả Ngân còn nhắc thêm là từ lúc quy y năm 1990 họ liên tiếp đến Vạn Phật vào những năm 1991, 1992, 1995 đến 1997 họ đều thọ ngũ giới và Bồ Tát giới. Thời gian lưu lại Vạn Phật mỗi năm mỗi nhiều ngày hơn, năm này (1997) họ ở Vạn Phật luôn cả hai tháng rưỡi. Cô nói mỗi lần chuẩn bị đi Vạn Phật thì nhất định có người, ngay cả có người không phải đạo họ cũng đều gởi gấm phẩm vật cúng dường Tam Bảo, cúng dường Thượng Nhân.
Cô còn viết thơ cho Thầy cũ hiện 80 tuổi ở Việt nam trình rõ sự việc cô thọ giới, Thầy cô rất hoan hỷ viết thơ hồi âm như: A! Đây thật là nhân duyên thù thắng, đại phúc đức cuả con xây đắp từ kiếp trước đó.
Cô Quách Kim Loan kể: Lúc Thượng Nhân đến Pháp thì có các vị trong ban hộ pháp chuẩn bị sắp đặt bố trí hội trường cho pháp hội. Trong đó có người vì quá nhiệt tình muốn mọi việc hoàn hảo nên phát sanh ra chuyện tranh chấp với nhau. Sau khi pháp hội bắt đầu Thượng Nhân bảo người chuyền một bức thơ nhỏ cho vị đùng đùng bất bình đó. Vì bộn rộn suốt buổi không hở tay nên cô ta thuận tay bỏ tờ giấy vào túi áo mà chẳng kịp đọc nội dung của thơ. Một lát sau nghĩ ra thơ này do Sư Phụ chuyển cho, đó là điều rất vinh hạnh nên cô lật đật móc tờ giấy ra coi. Đọc xong cô ta xấu hổ đến đỏ mặt, vội kéo người bạn tới hỏi: Tại sao Sư Phụ biết chúng ta gây cãi với nhau chớ? Sư Phụ đâu có ở đó. Sư Phụ viết trong tờ giấy đó: Khó nhẫn nên nhẫn. Thường nhẫn những điều người khác không thể nhẫn. Có một số người đều lãnh hội và kinh nghiệm về bài học quí giá: vì chúng tôi rất hạnh phúc! Không giờ không phút nào mà Sư Phụ không âm thầm giáo hóa chúng ta hướng thẳng đến con đường chánh tri, chánh kiến, chánh tín, chánh niệm.

Hiện tại Vạn Phật Thành không đủ pháp sư có thể qua Pháp lãnh đạo tín chúng tu hành nên họ thỉnh cầu Sư Phụ cho phép họ thâu băng các thời khóa đại chúng tu hành mỗi ngày cùng các pháp hội: tụng Phẩm Phổ Hiền hạnh nguyện, Kinh Địa Tạng, Kinh Đi Đà, Đại bi sám….Mỗi ngày ngoài việc sắp xếp gia đình họ đều trì tụng các thời khóa rồi tụ hợp lại cử hành pháp hội, hoặc nghe băng giảng cùng nhau tu hành. Họ cũng tụng chú Lăng Nghiêm cho công phu khuya đàng hoàng. Mới đầu họ nghĩ học thuộc chú Đại bi là đủ rồi, không có nghĩ đến học thuộc 500 mấy câu chú Lăng Nghiêm. Sau đó có một vị đệ tử Thượng Nhân là người Mỹ bảo họ rằng: Tôi là người Mỹ mà còn học theo điều Sư Phụ dạy huống chi các vị là người Tàu mà không chịu học sao?

Nhờ vậy họ bèn đem chú Lăng Nghiêm, lớp dài lớp khó mà học thuộc. Cô Trịnh Kim Loan đặc biệt nói: Thật là kỳ lạ sao đó, tôi cứ thuận miệng mà đọc đến thuộc làu hết cả bài chú lúc nào cũng không hay.
Một loạt sự việc diệu mầu như thế không thể nào phai nhạt trong tâm ba người nên họ gật đầu lia lịa và cười thật tươi lúc kể lại những chuyện này.