Chinese | Vietnamese

Vạn Phật Thánh Thành Đại Sự Ký

Vajra Bodhi Sea số 263, tháng 4, 1992 phần Hoa ngữ trang 13

Ban Biên Tập

 

Sư Phụ tường thuật về 4 môn đồ đại nghịch bất đạo (Vajra Bodhi Sea số 261, tháng 2, 1992 phần Hoa ngữ trang 17 – 18)

Yết Ma lần thứ 6 ngày 8 tháng 2  (Vajra Bodhi Sea số 263, tháng 4, 1992 phần Hoa ngữ trang 13)

Yết Ma lần thứ 7 ngày 8 tháng 2  (Vajra Bodhi Sea số 263, tháng 4, 1992 phần Hoa ngữ trang 12)

 

萬佛圣城大事記 1 : 空前的無遮懺悔

萬佛圣城大事記 2:空前的無遮懺悔

萬佛聖城大事記 3 : 空前的無遮懺悔

萬佛聖城大事記 4 : 空前的無遮懺悔


 

Sư Phụ tường thuật về 4 môn đồ đại nghịch bất đạo 

(Vajra Bodhi Sea số 261, tháng 2, 1992 phần Hoa ngữ trang 17 – 18) 

DUYÊN KHỞI: “Nếu các ngươi cứ đố kỵ và làm chướng ngại như thế thì tôi sẽ ra đi” Đây là lời huấn thị rất thương tâm của Ngài Tuyên Hóa với các môn đệ. Cách đây một năm thì Ngài thị hiện lâm trọng bệnh đang nằm bệnh viện. Lúc đó các chi nhánh đạo trang khắp nơi suốt đêm tụng chú cầu nguyện sư phụ trụ thế mãi mãi. Thật là bài học thương tâm mà điều lo ngại vẫn chưa chấm dứt. Thế rồi đến năm 1992, một bài học lịch sử khác trọng đại hơn đã vén màn cho một năm mới sắp bắt đầu.

Đêm 25 thánh 01 năm 1992, khóa tu Phật Thất đã chính thức cử hành tại Vạn Phật Thành. Đại chúng nhiễu Phật xong về vị trí an tọa, bất chợt ai cũng vui mừng thấy Sư Phụ xuất hiện trên chánh điện. Ngài đến an ủi mọi người trong lúc đang bệnh nên đại chúng vô cùng cảm kích và hổ thẹn! Sau khi khai thị pháp môn “Niệm Phật Tâm Yếu”, một chuyện hãi hùng được ông cụ cô độc đau yếu này từ từ thốt lên một cách trầm thống.

Ngài nói: ”Tôi mang bệnh hai năm rồi. Trong cơn bệnh, chiếc cầu thang cũng trèo không nổi, vậy mà chẳng có vị đệ tử nào quan tâm! Lần này tôi bị hôn mê hai tuần trong bệnh viện. Khi xuất viện, bệnh đã giảm 7, 8 phần. Thế rồi vảo ngày 14 tháng 01 , có 4 con quỉ đến gặp tôi đòi mạng. Chúng nó giả dạng người xuất gia, đến tranh luận với tôi, ép tôi phải nghe lời họ. Họ kết bè tụ đảng bao vây ức hiếp một lão già bệnh yếu, áp bức tôi làm điều tôi không muốn. Bốn con quỷ đòi mạng (truy mạng quỷ) này chính là bọn Hằng Thuân, Hằng Trường, Hằng Chiêu, và Hằng Tá. Việc làm của chúng chẳng khác gi khinh sư diệt tổ, giết cha hại mẹ, giết A La Hán, làm thân Phật chảy máu, phá hòa hiệp tăng, là tội ngỗ nghịch thập ác, không giải được bằng pháp sám hối. Bị cú “sốc” này bệnh cũ tôi lại tái phát. Tôi ăn chẳng được, ngủ chẳng yên. Thật là dụng tâm cay độc!”.

Có ai thật sự lãnh hội tâm trạng đau buồn và thất vọng của Ngài! Ngài nói:”Tôi nuôi dưỡng các ông mười mấy năm nay, các ông trả ơn như thế đó phải không?” Một đả kích tàn nhẫn đối với một trưởng lão từ bi! Càng đáng trách hơn là sau khi ngỗ nghịch với Sư Phụ, ngày hôm sau nghịch đồ Hằng Trường, Hằng Thuân còn kết bè kết lũ ngao du sơn thuỷ mà chẳng tỏ chút gì áy náy, ngượng nghịu. Hành vi đại nghịch bất đạo này đáng lẽ không thể dung tha trong cõi trời đất, nhưng với tấm lòng độ lượng vô bờ của bậc thiện trí thức, Sư Phụ vẫn mở lòng từ bi hỷ xã, lân mẫn họ, cho họ một cơ hội phát lồ sám hối. Bắt đầu từ ngày 01 tháng 02 đến ngày 14 tháng 02, trước sau 14 lần, tổng cộng 36 tiếng đồng hồ, kết tập thành một loạt “Sám Hối Không Che Đậy”* đại yết ma chưa từng có trước đây.

Trong số bốn người, Hằng Chiêu, và Hằng Tá bi lợi dụng trở thành những kẻ nối giáo cho giặc, sau đó hơi tỏ chút lòng thành sám hối nên được Sư Phụ từ bi khoan hồng, còn hai người kia một người từ Chicago (Hằng Thuân), một người từ Việt nam (Hằng Trường), từ đầu chí cuối, trên che dưới đậy, trước né sau núp, khéo lánh nặng tìm nhẹ luôn đóng vai luật sư biện hộ để chạy tội cho chính mình, lại quen dùng khổ nhục kế để chuyển hướng vấn đề hầu phân tán sự chú ý mọi người, lại còn tranh thủ sự đồng tình của ai không rõ tự sự.

Sư Phụ nói:”Các ông nói thật lòng hay không, tôi nghe là biết ngay. Tiếng nói thật và không thật có khác nhau. Từ hơi thở các ông tôi cũng biết người nào nói thật, người nào giả dối. Nếu các ông thành tâm sám hối thì tội báo đọa địa ngục của các ông tôi xin gánh chịu, nhưng nhất định phải nói thật. Nếu các ông vẫn nói dối thì tôi cũng không miễn cưỡng. Như vậy thì các ông cứ ở địa ngục trăm ngàn muôn kiếp không có ngày ra. Thọ báo địa ngục xong, còn phải đọa làm súc sanh. Cũng trải qua trăm ngàn muôn kiếp. Sau được cơ hội làm người thì sáu căn không đủ. Từ nay trở đi các ông không còn là đồ đệ của tôi, các ông cũng không còn là người xuất gia nữa”

Xử trí cuối cùng:
(1) Đối với Hằng Chiêu và Hằng Tá: Do hai người này có thành tâm sám hối, vả lại hành vi của họ chỉ là tiếp tay cho hung thủ, do đó Sư Phụ bỏ qua những sai lầm của họ, vẫn cho họ giữ thân phận tỳ kheo, có thể đắp y, nhưng sắp xếp thứ tự hành lễ phải đi sau chúng Tỳ Kheo Ni.

(2) Đối với Hằng Trường và Hằng Thuân: Phạm đại tội ngũ nghịch, vốn không thề giải tội bằng pháp sám hối, Sư Phụ không nhận họ là đệ tử, nhưng vẫn từ bi ban cho họ ba điều lựa chọn bao gồm hoàn tục và rời khỏi Vạn Phật Thành, hoặc chỉ được mặc ngũ y theo đại chúng làm việc, trong tương lai nếu biểu hiện tốt thời có thể thọ giới trở lại. Song hai người đều không muốn rời khỏi Vạn Phật Thành. Người Việt nam (Hằng Trường) thỉnh cầu bế quan, đọc tụng kinh điển đại thừa lấy công chuộc tội, người Chicago (Hằng Thuân) thì ngoài việc theo đại chúng tu tập, cần phải phục dịch lao động.

Trong mười pháp giới ngoại trừ pháp giới của Phật, còn lại chín pháp giới kia đều có xen lẫn thiện ác. Các đạo tràng cũng thế, bất luận tông phái nào cũng có mặt sáng và mặt tối. Thường tình là ai cũng thích tự khen ưu điễm của mình, tốt khoe xấu che. Song đối với hành vi xấu xa hèn hạ trời đất bất dung của bọn người nảy, và quan sát sự khéo giáo hóa của hậc thiện trí thức thì thật là điều bất khả tư nghì. Ngài là thật ngữ giả (người nói lời thật), bất vọng ngữ (người không nói dối). Đối với mặt thiện lành công đức của đạo tràng, Ngài không khoe cũng không giấu, để mọi người noi theo điều thiện; đối với những nhân duyên xấu ác, càng công bằng vô tư, có sao nói vậy, để mọi người cải tà lánh dữ. Thế mới là thật tình, trực ngôn, quang minh lỗi lạc, không thêm bớt, không thêu dệt, trả lại trời đất bản lai diện mục, đây chính là quang cảnh bản địa của Vạn Phật Thánh Thành.

Sư Phụ khai thị: ”Bài học này dạy chúng ta biết cái gì là chân lý. Phải có trạch pháp nhãn (con mắt chọn pháp), biết cái gì là đúng, cái gì là sai. Cái không tốt sẽ bắt đầu cho cái tốt, Vạn Phật Thành phải chỉnh đốn gia phong. Đây là Pháp Hội Sám Hối Không Che Đậy chưa từng có trước đây. Trên thế giới chưa từng có pháp hội như hế, khả dĩ phơi lộ phê phán phần xấu xa nhất đang ẩn tàng trong tự tánh. Nhân dịp này gia phong của Vạn Phật Thành nhất định phải tiến lên một đạo trình hoàn toàn mới mẻ”.

Hoằng nguyện đại bi, khó hành hành được, khó nhẫn nhẩn được của bậc đại thiện trí thức không những chứng minh Ngài vì chánh pháp trụ thế, mà còn tỏ rạng chính khí hạo nhiên trường tồn nơi cõi trời đất. Rất mong những ai thành tâm muốn hộ vệ giáo pháp, phải soi xét phòng ngừa, luôn luôn hồi quang phản chiếu, đem Sáu Đại Tông Chỉ kiểm điểm từng tâm niệm của mình, như đang đứng trên vực thẳm, đang đi trên lớp băng mỏng. Xe trước ngã xe sau phải đổi vết. Nếu không chí thành phát tâm đại sám hối, đại tri ân, sửa lỗi làm lành thì sao học được bài học ân tình đầy máu lệ này?

“Danh lợi là duyên huỷ giới” những ai đạt đến “vô dục” mới có thể cương chính không xu thế, mới có thể giữ vững chánh niệm, điều này đối với người lập chí cầu pháp xuất thế lại càng hệ trọng hơn. Không nên có giây phút thất niệm, làm được thế mới không phụ lòng đại bi của vị ân sư đang chảy máu và mồ hôi để gìn giữ và pháp triển chánh pháp trong thời mạt thế.

 

Ghi chú:

(*): Nguyên chữ Hoa ngữ là Vô Già Sám Hối (無遮懺悔) có nghĩa Sám Hối Không Che Đậy.

 


 

Yết Ma lần thứ 6

Ngày 8 tháng 2

Sư Phụ: Ông vẫn không nói, không có ai quản lý tiền, chỉ có ông là quản lý tiền, vậy chứ ai là người ăn cắp? Các ông là hai người đã kết đáng để ăn cắp tiền, là người đạo tặc, vậy chứ làm sao nói đây? Các người là những người sám hối những điều mà tôi đã biết, còn những điều tôi không biết thì sao? Như ông Trương Phú Lâm đã nói rằng các người đã sám hối hầu như chưa tới năm phần trăm.

Hằng Trường: Con nhớ rằng con cũng sám hối.

Sư Phụ: Tôi không tin! Nếu ông thật sự sám hối thì đã sớm thành Phật rồi!

Hằng Trường: Có nhiều lần con không tham gia công phu tối, nghe kinh vì có lúc con ở trong văn phòng để họp. Cũng có lúc con hội họp tại nhà các cư si. Như thế cũng là không cung kính Pháp.

Sư Phụ: Vậy Vạn Phật Thành có quy tắc này không? Vậy ông có biết đây là phạm quy tắc không?

Hằng Trường: Con muốn làm cho xong mọi việc.

Sư Phụ: Như vậy ông đã làm chuyện gì xong? Ông có biết là ông đã làm hư tất cả những chuyện đó không? Ngay cả so với súc sanh ông cũng không bằng.

Hằng Trường: Con chịu chấp nhận. Có một lần Thầy Hằng Kỳ và con sơn Phật Điện và Như Lai Tự, chúng con thu dọn rất nhiều tượng Phật nhỏ và những tấm hình, và chỉ để lại những tượng Phật lớn.

Sư Phụ: Những tượng Phật nhỏ đó là tôi đã nửa đêm không ngủ, không biết đã bỏ ra bao nhiêu mồ hôi tâm huyết để tự tay tạo nên, tất cả lớn nhỏ là mười ngàn tượng. Ông đã lấy đi một tượng thì sẽ không thành mười ngàn vị Phật nữa.

Hằng Trường: Còn một câu chuyện khác, năm 1988 con cùng Thầy Hằng Lượng hầu như gây gỗ mỗi ngày. Con đem ông ta ra đánh, thật nghiêm trọng. Ngày thứ hai Sư Phụ đến, con đã khởi lên tâm sân hận, nhưng con không nghĩ là con giết Sư Phụ.

Sư Phụ: Ông nghĩ rằng ông không nghĩ sao? Như vậy ông có hiếu thuận sao? Như vậy tại sao ông ở trong văn phòng trù ẻo cho tôi bệnh nặng mau chết?

Hằng Trường: Bởi vì ông Vương Điện Quân muốn thành lập hội Cư Sĩ Lâm, đã được Sư Phụ chấp thuận. Nhưng con nói Sư Phụ bệnh nặng sắp chết rồi, do đó nếu các ông hỏi Sư Phụ thì đương nhiên Sư Phụ sẽ đồng ý liền.

Sư Phụ: Tôi đã kêu ông ta làm, tại sao ông lại ngăn cản ông ta?

Hằng Trường: Con nhận thấy rằng Cư Sĩ Lâm không có căn bản đạo đức. Trong tương lai sẽ ….

Sư Phụ: Đừng có giảo hoạt! Ông là một người đố kỵ chướng ngại, tôi chưa từng thấy ông giúp ai hoặc tán thán bất cứ người nào cả. Ông Hằng Thật là người Ba Bước Một Lạy và Hằng Triều so sánh với ông thì hơn ông vạn bội. Vậy mà ông vẫn kiếm chuyện hủy báng họ. Ngay cả chính tôi cũng cảm thấy không bằng hai người đó. Tôi cũng chưa Ba Bước Một Lạy mà! Hai người đó không ngại mưa gió, trời nóng như vậy mà vẫn lạy trên đường, đây không phải là chuyện đùa! Ông đã lạy qua chưa? Ông là một người không có đạo đức lương tâm! Nếu là một người có tình huynh đệ, thì ông sẽ không bao giờ làm ông Hằng Lượng bị tức mà chết! Sau đó ông còn giúp ông ta tụng 100 bộ Kinh Hoa Nghiêm. Đây có phải là sự giả nhân giả nghĩa không? Lúc ở tạiLos Angeles, ông không ra chánh điện cũng không làm công phu. Còn mạo nhận là người xuất gia. Tất cả những việc này đều là giả. Ông tưởng rằng tôi không có ở đó thì không biết được ông chăng?

Hằng Trường: Sư Phụ biết mọi chuyện, cũng biết được ý nghĩ của con.

Sư Phụ: Như vậy mà ông vẫn còn can đảm lén lén lút lút làm biếng như thế sao? Ông lại nâng cao tôi lên, tôi không thích chuyện đó. Bốn người sám hối, chỉ có ông duy nhất là người tiếp tục nói láo! Ông nói là ông sẽ sửa đổi, tôi không tin tưởng! Nếu người khác biết thì ông mới nói, chỉ nói khi sự đã rồi, những điều người khác không biết thì ông không chút đề cập gì cả. Luôn luôn che dấu! …

 


Yết Ma lần thứ 7

Ngày 8 tháng 2 

http://www.drbachinese.org/vbs/publish/263/vbs263p012.htm

…..

上人:上次問你怎麼不說?你若懂半點佛法,也不會這樣講話。不要說是師父,就對徒弟,對普通人也不該講這沒良心的話。你要我快死,我不恨你,就慢慢死。死活是我的自由,我願意活就活,願意死就死。

Thượng Nhân : Câu hỏi hồi nãy sao ông không nói. Nếu ông hiểu một chút Phật pháp, thì đã không nói như thế. …. Đối với người bình phàm cũng không nên nói những lời vô lương tâm như vậy. Ông muốn tôi chết nhanh, tôi không hận ông, nhưng từ từ chết. Chết sống là sự tự do của tôi, tôi muốn sống thì sống, muốn chết thì chết.

恆長:我最執著名望,戴假面具,希望上人慈悲指點。

Hằng Trường: Con quá chấp trước danh vọng, đeo mặt nạ giả. Hy vọng Thượng Nhân từ bi chỉ điểm.

…..

師父:為什麼對我打妄語?現在所說是不是打妄語?多少年前,為什麼告訴我,你在心裏常罵我,當時沒問你罵什麼,現在還記得嗎?

Sư phụ: Vì sao đối với tôi mà ông còn nói dối? Hiện tai không phải đã nói là không nói dối sao? Mấy năm trước nói tôi, trong lòng chửi  tôi. Lúc đó không hỏi ông chửi gì, bây giờ còn nhớ không?

恆長:記不得了。

Hằng trường: Nhớ không hết.

師父:自己告訴我的,怎麼現在會記不清楚呢?這是一件大事啊!

Sư phụ: Tự ông nói tôi, tại sao bây giờ lại nhớ không rõ? Đây là một chuyện lớn mà!

…..

恆長:我很慚愧,師父!我願意懺悔改過!

Hằng trường: Con rất hổ thẹn. Sư phụ! Con nguyện sám hối sửa đổi!


Phụ lục:

Kính chia sẽ thêm phần Phụ Lục của Kinh Địa Tạng Lược Giảng để thấy đệ tử không thể nói dối trước mặt Hòa thượng.