Ngày 18, tháng 11, năm 1973 (Tối Chủ Nhật)
Hòa Thượng Tuyên Hóa
Đệ tử: Với quan điểm của tất cả những gì Sư Phụ nói về sách, Sư Phụ có nghĩ rằng ghi chép là một ý kiến tốt hay không?

Hòa Thượng:

Chưa hiểu, nên ghi chép.
Hiểu rồi, hủy chúng đi.
Khi mê, ngàn sách vẫn ít.
Ngộ rồi, một chữ cũng nhiều. (1)

Hiểu hay không hiểu có nghĩa là gì? Người không hiểu Phật Pháp không rõ được chiều sâu của Kho Tàng Kinh Điển, nên không có trí huệ như biển. Đó là lúc quí vị cần phải ghi chép. Nhưng một khi đã thâm nhập Kho Tàng Kinh Điển và có trí huệ như biển, thì kinh là quý vị, quý vị là kinh. Bài ghi chép là quý vị, và quý vị là bài ghi chép. Tất cả các ghi chép được ghi nhận trong tự tánh của quý vị, và quý vị sẽ không bao giờ quên. Đến lúc đó, cần giữ các bài ghi chép làm gì nữa? “Khi mê, ngàn sách vẫn ít.” Khi mê, quý vị có thể đọc cả ngàn quyển chú giải, nhưng quý vị vẫn chưa đọc nhiều lắm. Giác ngộ rồi, một chữ cũng quá nhiều. Ngay cả một chữ sẽ là một chướng ngại cho tự tánh của quý vị. Do đó, quý vị nghĩ nên làm gì?

Đệ tử: Đôi khi con tự hỏi con có nghe bài giảng kỹ không, vì con đang bận rộn ghi chép.
Hòa Thượng: Những ghi chép con đang ghi là của bài giảng, sau đó có thể xem lại. Ta biết con ghi chép rất nhanh. Đó là tại sao ta thực sự không thích máy ghi âm. Khi có máy ghi âm, không ai chịu ghi chép. Máy ghi âm làm cho mọi người ngủ. Khi không có máy ghi âm, mọi người đều ghi chép và không buồn ngủ. Vì lý do đó, ta nghĩ máy ghi âm là điều không tốt.
Tốt nhất là khi có máy ghi âm mà mọi người cũng ghi chép. Rồi có thể sửa chữa sai lầm trong bài ghi chép bằng cách nghe lại máy ghi âm. Nhưng thời buổi bây giờ, không ai ghi chép cả. Mọi người nương dựa vào máy ghi âm. Nếu máy ghi âm hư, mọi chuyện thế là xong. Không còn gì nữa, có phải không? Con người đã trở nên quá lệ thuộc.
Khi chúng ta bắt đầu sử dụng máy ghi âm, ta cảm thấy máy ghi âm khuyến khích mọi người lười biếng, ru mọi người vào giấc ngủ. Máy ghi âm nằm ở đó xoay vòng, xoay vòng, có lẽ ghen tức khi người ta ghi chép; do đó, nó muốn độc quyền làm việc. Nó muốn dành hết công việc cho chính nó, bao gồm tất cả những ghi chép của mọi người. Nó nói , “Quý vị có thể ngủ; có thể nghỉ ngơi. Tôi sẽ làm việc.” Có lẽ nó muốn tinh tấn gấp đôi để người khác được lười biếng. Đó là tại sao ta nghĩ nó thật không công bằng!

Sách “Timely Teachings”, Trang 319

Ghi chú:

(1) Nguyên văn Hoa ngữ hai câu cuối:

迷時千卷少,
悟時一字多
Mê thời thiên quyển thiểu,
Ngộ thời nhất tự đa