Chiều thứ tư, ngày 14 tháng năm 1973

Hòa Thượng Tuyên Hóa

 

Vào thứ năm, chúng tôi đã định bay từ Montreal đến New York. Nhưng máy bay đã cất cánh mà không có chúng tôi vì chúng tôi đã bị lỡ. Lý do là vì Guo Hu lo rằng sẽ không có đủ thức ăn để ăn, cho nên ông ta muốn ăn trước khi lên máy bay. Tôi cũng nghĩ chúng tôi sẽ không được ăn bao nhiêu  trên máy bay, biết ông ta lo lắng chuyện  thức ăn như thế nào nên tôi đồng ý rằng chúng tôi dùng bữa trưa khi vẫn ở Canada .

Nhưng vừa ăn xong, thời gian đã sát rồi. Ông tổ chức của chúng tôi – người đã mời chúng tôi đến Canada lúc đầu – đi cùng với chúng tôi và đề nghị đưa chúng tôi ra sân bay, bảo đảm với tôi rằng ông ta lái xe nhanh và có thể đưa chúng tôi đến đó kip giờ đón chuyến bay. Tôi nhận lời, nhưng trên xa lộ, ông ta chạy bên làn đường dành cho xe tốc độ chậm và thật ra là bò dọc theo con đường phủ đầy tuyết. Những chiếc xe khác thì đang chạy nhanh trên làn đường dành cho xe chạy nhanh hơn, nhưng ông ta cố chạy trên con đường chậm này, nơi  giao thông bị tắc nghẽn. Tôi nhìn và nhận ra ngay rằng ông ta không có ý định giúp chúng tôi đến sân bay đúng giờ. Khi ông ta cố ý đi sai đường lúc chúng tôi đã gần lối ra sân bay, thì những nghi ngờ của tôi càng được khẳng định hơn.

Bởi vì đến trễ, chúng tôi đã bỏ lỡ chuyến bay và buộc phải chờ ở sân bay hai tiếng đồng hồ cho chuyến bay kế tiếp.  Ông tổ chức – người khiến chúng tôi  không đến đúng giờ – ngồi với chúng tôi. Tôi  nói chuyện ở mức độ xã giao, chỉ trong phạm vi hoàn cảnh cho phép. Thật ra ông ta  làm lỡ chuyến bay của chúng tôi là bởi vì ông ta muốn có thêm thời gian với tôi trong phòng chờ sân bay.

Vì thế khi chuyến bay của chúng tôi cuối cùng gọi khách lên máy bay, tôi đã quở trách ông ta trước khi ra đi. Tôi quở trách ông ta vì bề ngoài giả tạo của ông ta.  Ông ta đã nói trong chuyến viếng thăm của chúng tôi rằng ông ta là “ người cha vĩ đại,” nhưng tôi có thể thấy, ông ta muốn là “một tổ sư vĩ đại” [Ghi chú: người đàn ông này có một chút lôi cuốn và dẫn dắt nhiều môn đồ qua cái tên của Phật Giáo. Ông ta tự nhận mình như là hình ảnh người cha. Về sau, sau lần gặp gỡ đầu tiên với Hòa Thượng, người đàn ông này, cùng với một vài đệ tử của ông ta, đến Kim Sơn Tư ở San Francisco, tìm Hòa thượng để xin được ấn chứng mình là thân tái sanh của Lạt Ma Panchen.  Dĩ nhiên Hòa Thượng không làm việc đó, nhưng đó là một câu chuyện khác]. Vì thế tôi đã nói với ông ta,” Ông chỉ biết  có mình ông thôi. Ông nghĩ ông quan trọng hơn những người khác. Nếu cứ giữ mãi ý nghĩ này , ông bao giờ mới có thể san bằng ngọn núi kiêu ngạo của mình được ? Tôi khác với ông. Tôi chỉ nghĩ về những chúng sanh khác chứ không nghĩ về mình. Và đó là lý do tôi cảm thấy tôi phải nói điều này trước khi rời khỏi đây”.

Câu trả lời của ông ta đại khái là “ À, tôi đã làm sai lầm!”  Đúng là ông ta đã làm sai lầm. Ông ta hy vọng có thêm 2 giờ với tôi chỉ riêng cho ông ta. Nhưng nó thành vô nghĩa với tôi và vô nghĩa với ông ta. Cả hai  đã mất thời gian vô ích. Tôi bảo ông ta như vậy trước khi chúng tôi rời khỏi. Rồi chúng tôi lên máy bay và trở về New York.

 

(Dịch từ sách “Timely Teachings” – Chương 1 Phần II, trang 210, đoạn 2 )