English|Vietnamese

Chiều thứ sáu, 25 Tháng Giêng, năm 1974.

Hòa Thượng Tuyên Hóa  

 

Những gì chúng ta đang nói làm tôi nhớ lại lúc tôi còn ở tại đường Sutter, San Fransico. Lúc ấy tôi sống một mình và không có ai phụ giúp cả, cho nên tôi quyết định bảo lảnh một pháp sư từ Đài-Loan sang Mỹ. Lúc đầu tôi đã chuẩn bị mọi hồ sơ thủ tục cho ông ta nhưng rồi ông ấy lại quyết định không đi.  Thật ra là vì ông ta đã quyên được khá nhiều tiền tại Đài-Loan với lý do là cần ngân quỹ để đi nước Mỹ. Sau khi được phật tử cúng dường một số tiền khá lớn thì ông ấy huỷ bỏ chuyến đi.

Một năm sau, khi đã xài gần hết số tiền đó rồi, ông lại nói là ông muốn đi. Tôi lần nữa phải thuê luật sư để làm hồ sơ chiếu khán cho ông ấy. Tổng cộng, tôi đã phải chi ra 800 đô la. Lần này thì ông ta đã đến Mỹ.

Khi đến đây ông hứa phụ giúp tôi làm những việc trong tu viện. Nhưng thay vì giữ lời hứa, mỗi chiều ông lại đi đến một khuôn hội Phật giáo khác. Ở đó, ông ta đã bí mật ký cam kết sẽ chuyển sang ở bên đó, và tức là không còn ở lại tu viện của tôi nữa.

Khi phát hiện ra những gì ông đã làm, tôi trịnh trọng tiễn biệt ông ta sau phần công phu sáng.  Lúc đó, có khoảng năm hoặc sáu người kể cả vị “Đại Ca” chứng kiến việc này. Thế rồi vị sư đó bỗng nỗi cơn giận. Ông ta lôi ra một con dao cắt trái cây mà ông đã đem qua từ Đài Loan. Con dao này tính luôn cả cán dài chừng một bộ Anh (30 cm) và cực  bén.  Ông nắm chặt con dao, dí vào cổ họng tôi và nói rằng: “Tôi sẽ giết ông đó!” Tôi chỉ nhắm mắt lại và không hề để ý đến. Tôi thầm nghĩ “Nếu muốn giết, thì cứ việc giết đi. Nếu kiếp trước, tôi đã giết ông thì bây giờ ông cũng có thể giết lại tôi mà. Nhưng nếu kiếp trước tôi không có sát hại ông thì giờ đây ông cũng sẽ không hại được tôi.”

Ông ta lại tức giận hỏi: “Tai sao ông lại nhắm mắt?”. Tôi thầm nghĩ nhắm mắt chắc là một tội ác. Ông ta lại nổi cơn thịnh nộ: “Tại sao ông không nói lời nào cả?” Không nói cũng là một cái tội. Ông ta chửi mắng tôi và muốn giết cả tôi nữa. Việc này lại tiếp diễn trong ba ngày trời. Cứ hễ nhìn thấy tôi là ông ta la mắng và đòi giết.  Sau ba ngày, ông ta vẫn chưa giết tôi.

Trong thời gian bị chửi mắng như vậy, tôi đã không nói gì cả. Rốt cuộc vì không làm gì được tôi, ông ta đã bỏ đi và đến một khuôn hội khác. Sau khi ở đó chưa được một tháng, ông ta không chiịu đựng nổi và muốn quay trở lại đây. Tôi bảo: “Được rồi, tôi sẽ giao tòa nhà ở đường Sutter này cho ông – không đòi hỏi điều kiện gì cả, nhưng tôi thì sẽ dọn đi chỗ khác!“. Vì e ngại việc đảm trách toà nhà đó, cuối cùng ông ta đã quay trở về Đài Loan. Về sau, tôi nghe nói ông ta bị điếc và hay đau ốm luôn. Tôi cũng đã học hỏi được từ kinh nghiệm đó. Khi người ta chửi mắng mình, đó chính là sự thử thách để xem mình có đủ Định lực (Samadhi) hay không.

 

(Dịch từ sách “Timely Teachings”, trang 217)