Hằng Triều – 1 tháng 1 năm 1978

Mạch pháp tổ sư treo trên sợi chỉ mong manh


Chúng tôi đã trải qua ngày cuối năm ngồi thiền trên một con đường đầy bùn cạnh cánh đồng cải bông (cauliflower). Tôi đã có suy nghĩ này: một năm mới, một tâm trí mới. Không có thời gian; không có đo lường. Dù ngồi thiền hay quay cuồng trong công việc bận rộn của thế gian, mọi phân biệt đều là vỏ bọc hư giả. Tất cả mọi thứ quay trở về số không “0” (zero).

Ngay bây giờ hoàn toàn tốt đẹp để buông xả tất cả và đặt xuống hết. Tại sao tôi không phát tâm hôm nay để được “chân chánh” trong mọi ý nghĩ, lời nói và hành động, và không hề giả dối chút nào. Bất gì cái gì đó đang kéo giữ tôi xuống là một ảo tưởng. Chấp trước của tôi có thể làm tan chảy như tuyết tan trong nước nóng với nhất niệm dành cho Đạo. Tôi thực sự có thể giải thoát và hạnh phúc và hãy thực hiện việc đó là công việc của cá nhân tôi để đưa tất cả chúng sanh ra khỏi đau khổ để tất cả chúng ta cùng nhau được giác ngộ viên mãn. Đúmg rồi! Chúc mừng năm mới!

Ðối với tất cả tài vật, cõi nước, nhẫn đến ngôi vua, đại Bồ Tát đều thí xả được tất cả. Với mọi thế sự, lòng của đại Bồ Tát đều được tự tại, không ràng buộc, không luyến ái, lìa hẳn nghiệp ác, làm lợi ích cho chúng sanh.

Kinh Hoa Nghiêm – Phẩm Thập Hồi Hướng

Sáng nay chúng tôi đọc Kinh Phật Thuyết Kinh Pháp Diệt Tận (1). Đây là một tường trình chi tiết về những nhân duyên và những thay đổi sẽ xuất hiện ngay trước khi Chánh Pháp biến mất khỏi thế gian.

Tôi đã có được một cảm ứng mạnh mẽ. Mỗi từ ngữ, tôi cảm thấy như nó đến từ tim tôi. Tôi đã nhận ra Kinh này và cảm thấy hoàn toàn quen thuộc với Kinh. Tôi biết tôi đã từng nghe Kinh này trước đây rồi, trước đây từ rất lâu. Nước mắt bắt đầu chảy khi tôi nhớ lại những giấc mơ và những cái thấy về những điều mà Kinh mô tả sẽ xảy đến.

Bằng cách nào đó, nó trở nên rõ ràng như tiếng búa đánh vào thép rằng cuộc hành hương bái lạy, toàn bộ Tăng đoàn, và Sư Phụ, tất cả đan quyện chặt chẽ với nhau trong một lời nguyện thâm sâu và quan trọng để bảo vệ và nêu cao Chánh pháp. Công việc của chúng tôi là ngăn chặn những điều trong kinh này đề cập trở thành hiện thực. Thật sự là “mạch pháp Tổ Sư treo trên sợi chỉ mong manh”.

Không quan tâm đến thời gian hay nơi chốn hoặc cái tôi, chúng ta tụ hội cùng nhau từ kiếp này sang kiếp khác, nương theo một thệ nguyện bao la và thâm sâu rằng chúng ta cùng nhau tu tập thành Phật và không để cho thời Mạt Pháp xảy ra. Các thế giới và chúng sanh đến đi như đổi mùa nhưng các lời nguyện này sẽ không bao giờ cùng tận. Trong trái tim tôi, vượt qua tất cả ngôn từ, tôi biết việc này đúng thật như thế nào – trải qua hằng hà sa số kiếp, không ngừng nghỉ.

Lại phát đại nguyện : Nguyện thọ lãnh tất cả Phật pháp, nguyện nhiếp tất cả Phật trí, nguyện hộ tất cả Phật giáo, nguyện trì tất cả Phật pháp, rộng lớn như pháp giới, rốt ráo như hư không suốt tất cả kiếp số vị lai không thôi nghỉ.

Kinh Hoa Nghiêm – Phẩm Thập Ðịa
Vô Thường

Mọi thứ không phải luôn như vẻ ngoài
Như mộng, huyễn, bọt, bóng,
Đến nhanh, đi nhanh,
Như sương, như chớp loé,

Không ai ở lại và không có gì còn mãi –
Những phản ánh trong một tấm kính.
Không có gì còn mãi và không có ai ở lại,
Như trong ngôi nhà đang cháy, chúng ta vui chơi.

Hãy cẩn thận, bạn của tôi, ai có thể nói được?
Đừng chờ khát mới đào giếng.
Trong mộ lắm kẻ đầu xanh
Bài hát ngu ngốc của tôi được hát trong vô vọng.

 

Quả Cao, Quả Đức cùng các con của cô ta dừng lại trên đường trở về Los Angeles. Họ đã tham dự khóa tu mùa đông ở Vạn Phật Thánh Thành. Họ bái lạy vào buổi sáng cùng chúng tôi và cúng dường bữa ăn. Quả Cao mới thọ giới Bồ Tát và là như một đứa trẻ, hào hứng và hoan hỷ.
Ghi chú:

(1) Xem bản dịch kinh này của Pháp Sư Hằng Thật trong các trang đầu của Kinh Lăng Nghiêm http://www.dharmasite.net/KinhPhapDietTan.htm