Hằng Thật
Chúng tôi sẽ trình diễn khúc nhạc chiều cho Thầy
Tin khiến lục căn sạch, sáng, lẹ
Tin sức kiên cố không bị hư
Tin hay dứt hẳn cội phiền não
Kinh Hoa Nghiêm – Phẩm Hiền Thủ
Chúng tôi rời khỏi đường xa lộ nơi bảng chỉ dẫn cho biết, “Cấm người đi bộ.” Chúng tôi đi vào đường Quintana, con đường dẫn tới Vịnh Morro, hai dặm về phía bắc. Bữa ăn trưa không có chuyện gì xảy ra; chúng tôi đã thử một nồi rau dại mới – cẩm quỳ, một loại cây mọc bên đường phổ biến, dùng với cơm. Không tệ lắm. Miễn phí và tươi. Giống như Phật Pháp, rau này mọc mọi nơi. Nhưng bạn phải nhìn thấu chấp trước vào danh sắc trước khi bạn nhận ra giá trị đích thực của nó. Trước là một loại cỏ dại, giờ là nhiên liệu để giác ngộ.
Lễ lạy trở lại sau bữa ăn trưa. Vừa tụng xong lời nguyện chấm dứt mọi ham muốn tình dục, một lời nguyện tôi lập mỗi ngày. Khi tôi đọc đến dòng này “Tôi nguyện rằng tất cả các hạt giống nghiệp bất thiện gieo trồng trong kiếp sống này qua hành vi tà dâm sẽ trở kết thành quả theo một cách khác để tôi không phải chịu đựng sự áp lực của tình dục để trả các món nợ của tôi và giải quyết các nhân duyên tiêu cực của tôi” – ngay lúc đó một chiếc xe tải nhỏ trượt đến và dừng lại, cách mũi của tôi 30 cm. Năm phụ nữ nhảy ra, cầm theo Kinh Thánh và những cây đàn tây ban cầm. “Chúng tôi sẽ trình diễn khúc nhạc chiều cho thầy”, họ nói. “Ca ngợi Chúa Giêsu.” Và họ đã làm như thế. Trong chín mươi phút trong khi tôi từ từ lạy đến đường Quintana, họ đã hát và nhảy múa thành một vòng tròn bao quanh tôi, lúc thì vỗ tay, lúc thì truyền cho nhau cuốn Kinh Thánh và đọc kinh thánh với âm thanh to nhất vào tai tôi. Thầy Hằng Triều nói họ trông giống như những con ong bâu vào mật ong. Tôi biết đây là một cảm ứng đặc biệt, không phải là một cuộc gặp gỡ thông thường. Những người phụ nữ là “những thiện tri thức” của tôi đến để kiểm tra sự kiên nhẫn và quyết tâm của tôi. Họ là những người bạn tốt của tôi, sẽ giúp tôi xóa đi những nghiệp bất thiện tôi đã được tạo ra do sự đam mê ích kỷ trong tà dâm.
Những người phụ nữ vênh váo đi lại tới lui mọi phía chỉ cách tôi vài phân. Một người đặt chân của cô ta trước mặt tôi, thách thức tôi va vào cô ta khi tôi cúi lạy. Tôi không thay đổi tốc độ và cô ta thu chân lại. Một người khác di chuyển dọc theo tầm mắt của tôi, thực hiện các cử chỉ quyến rũ và cố gắng thu hút cái nhìn của tôi với các biểu hiện tán tỉnh và bĩu môi. Tôi cúi lạy đều đặn, không thay đổi tốc độ hay biểu hiện của tôi. Tâm tôi nhẹ nhàng và hoan hỷ. Tôi cảm thấy tập trung và tự tại. Tôi rất biết ơn về cơ hội hiếm có này để thực sự kiểm tra “công phu kiên nhẫn ” của tôi. Người lãnh đạo của họ, một người đàn ông ba mươi tuổi với một giọng hát hay đã tham gia cùng họ và mang theo một cậu bé nhỏ. Anh ta đã nói chuyện với thầy Hằng Triều nhưng cũng giống như những người phụ nữ, sau khi trao đổi vài lời, anh ta gia nhập nhóm người vo ve lượn quanh tôi. Đó là tất cả buổi diễn của tôi trong ngày hôm nay. “Tôi biết nơi bạn đang ở. Tôi đã từng ở đó. Nhìn vào anh này: dơ bẩn, rách rưới, đổ mồ hôi, làm việc cực nhọc. Anh không cần phải làm tất cả điều đó. Anh nên nghỉ ngơi. Tôi có thể thấy anh đang thực sự mệt mỏi. Chúng tôi yêu anh. Anh chỉ cần tham gia cộng đồng này và bỏ việc này đi. Nó không thực sự là anh. Có rất nhiều phụ nữ ở đó sẽ lắng nghe câu chuyện của anh. Chúng tôi sẽ cung cấp cho anh một bữa ăn. Đó là một chỗ tốt đẹp. Tôi từng là một ca sĩ nhạc rock and roll trong một ban nhạc và tôi đã đi trên những con đường tối tăm giống như anh. Tôi đã thử tất cả mọi thứ. Điều này sẽ không làm cho anh tự do. Anh chỉ đang đi vào rắc rối. Anh biết có rất nhiều anh chàng ăn diện xấu ác ở phía trước, những người sẽ không thích những gì anh đang làm và họ sẽ đến đánh anh. Tôi biết điều đó. Thật ra, bây giờ tôi yêu anh, nhưng trước đó khi tôi nhìn thấy ánh sáng, tôi đáng lẽ là người đầu tiên đá mông anh, bởi vì tôi đã từng ghét những người như anh. Đây là một thế giới đầy khó khăn. Một trong những chiếc xe bán tải sẽ lăn khỏi đường và cán dẹp anh. Anh nên dừng lại ở ngay đây. ” Tôi tiếp tục lạy.
“Và chút im lặng này. Ở đây tôi đang cho anh cả buổi chiều giảng đạo của tôi và anh thậm chí không cho tôi bất kỳ điều phản hồi nào. Anh nói rằng anh muốn giúp đỡ? Làm thế nào anh có thể giúp đỡ mọi người nếu anh không nói? Chỉ cần nói cho tôi một lời anh đang ở đâu. Anh có thể cởi mở ra ngay tại đây. Bạn của anh ở phía sau kia sẽ không quan tâm. Anh ta cũng sai lầm như anh. Nào. Chúng tôi yêu anh … Vâng, tôi mệt mỏi với việc nói chuyện nhưng tôi không mệt ca hát.” Tiếng đàn tây ban cầm lại vang lên” Tôi biết anh đang cô đơn. Tại sao anh không buông xuống? Tại sao anh không rơi một chút nước mắt và để cho chúng tôi vào trong tim anh? ” và v.v. Anh ta bỏ đi khi bài hát được chơi đến một nửa.
Tôi cảm thấy sạch sẽ và nhẹ nhàng bên trong khi cúi lạy. Niềm tin đã vượt qua dòng nước mạnh và đưa tôi vào cảnh giới định tĩnh an lạc. Tôi cảm thấy tràn đầy sinh lực và kiên cố, chính xác như cảm giác mà bạn nhận được vào giờ thiền khó khăn cuối sau khi chịu đựng và vượt qua nỗi đau to lớn ở chân.
Hòa Thượng đã nói về kinh nghiệm của tôi, “Ha! Con đã khuất phục chúng! Con có thể nói rằng con đã có cảm ứng với lời nguyện của mình. Họ muốn con nói. Một lời nói và con sẽ làm thất bại tất cả. ”