English|Vietnamese

Tối Thứ Hai, ngày 29 tháng 10 năm 1973

Về Một Lời Nguyện Cho Đi Trí Tuệ

Hòa Thượng Tuyên Hóa

Tôi cũng nhớ một điều khác đã xảy ra với tôi. Tôi nhận ra rằng mỗi người đều muốn mình tốt hơn, thông minh hơn và khôn ngoan hơn so với những người khác. Lúc đó tôi đã phát một lời nguyện đặc biệt. Đó là lời nguyện gì vậy? Không ai trong quý vị biết đâu. Tôi phát nguyện rằng tôi muốn trở nên ngu si hơn bất cứ ai khác, để cho đi tất cả trí tuệ mà tôi đáng lẽ có như một món quà cho tất cả mọi người.  Tôi muốn trở nên đần độn hơn bất cứ ai, ngu si hơn bất kỳ chúng sanh  nào. Sau khi tôi phát nguyện, tôi đã thực sự trở nên ngu si. Ngu si đến mức nào? Nếu tôi có tiền, tôi muốn cho đi để những người khác có thể tiêu dùng tiền đó. Tôi đã làm như vậy với các đồ sở hữu khác mà tôi có. Chẳng những tôi cho đi sách tự điển, mà thậm chí tôi đã bố thí thân, tâm, và tánh mạng của tôi. Đó là những gì tôi đã làm trong quá khứ, và bây giờ tôi không biết có phải đó là trong giấc mơ, hoặc trong khi ăn, hoặc trong khi ngủ, tôi nhớ lại dường như một điều như thế có diễn ra. Điều này là chân thật không hư dối.

Dịch từ sách “Timely Teachings” trang 30.