Đoạn Dục!
Hôm nay, tôi cảm thấy vừa vui, lại vừa buồn. Tôi vui vì được tiếp cận với quý vị là những bậc thầy đại thiện tri thức. Nhưng mặt khác, tôi cảm thấy buồn. Trong quá khứ, khi đến Vạn Phật Thành và Tu Viện Kim Sơn, tôi thường được mời lên phát biểu sự hiểu biết của mình về Phật giáo. Trong thời gian ấy, có một người luôn luôn ngồi ở đó. Đôi khi ngài chỉ lặng yên lắng nghe tôi mà không lên tiếng. Có lúc, ngài sửa sai cho tôi hoặc đưa ra vài lời phê bình. Hôm nay, tôi đang ngồi đây, nhưng người ấy không còn nữa. Ngài sẽ không bao giờ sửa sai cho tôi, hoặc giáo hóa tôi. Thực sự hiếm để tìm một người có thể sửa lỗi cho quý vị. Bây giờ tôi đã mất người ấy, người là thầy tôi và cũng là Sư Phụ của quý vị..