Vietnamese|English

Lời Chứng Sanh Tử

My Testimony on Life and Death

Hoàng Tâm Châu 


Hai năm rưỡi về trước, tôi bệnh nguy kịch đến nỗi mỗi ngày tôi không biết mình có còn sống đến ngày hôm sau hay không. Những dấu hiệu về cái chết cứ tuần từ hiện ra. Lúc đó, tôi nhận thức được chân lý của câu “Sanh mạng vô thường” mà thỉnh thoảng trước đây hàng ngày tôi thường dùng lúc trò chuyện. Chỉ đến lúc bị đau đớn kinh khủng của cái chết gần kề tôi mới nhận chân ý nghĩa sâu xa và rõ ràng của câu đó.

Vào mùa Xuân năm 1995, tôi từ Đài Loan đi máy bay đến Seattle để nghỉ ngơi vài tháng. Có ai ngờ tôi đã suýt chết tại một đất nước xa lạ! Trong nhiều tháng, mỗi ngày các chỉ dấu sức khỏe quan trọng của tôi đều suy biến, năng lực sụt giảm, trọng lượng cơ thể từ 50 ký xuống chỉ còn 30 ký lô. Cơ thể tôi như một bộ xương bao phủ bởi lớp da nhăn nheo; khi tôi nằm xuống, lớp da rộng lỏng phủ đắp lên bộ xương. Không có mỡ và bắp thịt, xương đè cứng ngắt lên da thật vô cùng khó chịu. Cứ vài phút tôi lại phải đổi thế nằm. Nhưng nằm cũng rất đau đớn, ngồi cũng vậy, dù đã có hai ba cái gối mềm nâng đỡ phía dưới. Những công việc bình thường như ăn, ngủ đều trở thành khó khăn đối với tôi. Việc nuốt thức ăn cũng gây nhiều khó khăn, tôi tìm cách ép nuốt thức ăn xuống bao tử, nhưng thức ăn không thể ở lâu trong bao tử và thường thì sẽ trào ngược lên thực quản trở lại. Về sau, ngay cả một ly thức ăn lỏng cũng cần đến nhiều giờ đồng hồ để tiêu hóa. Ngoài ra tôi còn bị bón nữa. Chẳng bao lâu sau, nhịp tim trở nên hỗn loạn, tôi cảm thấy như vừa bị những cơn động đất! Những triệu chứng bất thường trong bao tử, thận, gan xảy ra liên tục, và thỉnh thoảng những con đau buốt trong gan xảy ra càng lúc càng dồn dập hơn.

Cuối cùng năng lực tôi hoàn toàn suy kiệt. Phòng vệ sinh, tuy chỉ cách vài bước mà đối với tôi xa cách như thiên đàng. Tôi phải lăn người lại và bò đến, cuối cùng khi đến nơi, tôi phải thở hổn hển ngồi nghỉ trên bồn cầu cả nửa giờ đồng hồ mới đủ năng lực để lăn và bò về lại. Nhân dạng tôi thay đổi mỗi ngày, tóc bạc ra và trông già xấu đi. Tôi không còn là mình nữa. Những đổi thay nhanh chóng hàng ngày này cuối cùng đã làm tôi tránh nhìn mình trong kiếng. Chỉ trong mấy tháng mà tôi đã già đi như năm mươi năm. Sắc mặc đen xám, những sợi gân xanh lồi ra quanh trán, sinh lực thoát dần qua lỗ mắt. Khi tôi mới bệnh, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết. Nay thấy những dấu hiệu cơ thể như vậy, tôi biết ngày cuối cùng của tôi đã đến. Tôi có cả ngàn lý do để không thể rời khỏi thế giới này, nhưng nay cái chết không do tôi kiểm soát!

Những phước hoặc hoạ thường đến với chúng ta cùng lúc và bất ngờ. Chỉ thiếu một nhân duyên, sự việc không thể hiện hữu, và có lúc các nhân duyên lại hội tụ đúng lúc. Một chuyển biến quan trọng đến với tôi dưới hình thức lời khuyên của một người bạn đạo của bạn tôi: “Làm sao cô ta chỉ có một bệnh mà thôi ?” “Làm sao cô ta có thể dễ dàng tự cứu chỉ bằng sức lực của mình ?” Bạn tôi mới hỏi thêm xin lời khuyên giúp tôi hồi phục. Câu trả lời là : “Cô ta phải nhờ vào lực gia trì của Tam Bảo và lạy Sám Dược Sư trong bảy ngày.” Như vậy, một quý dược (thuốc quý) đã được ban cho tôi. Tôi không còn cảm kích nào hơn!

Trước khi đến Hoa Kỳ, tôi rất hâm mộ Hòa Thuợng Tuyên Hóa và hy vọng có thể đến thăm ngài tại Vạn Phật Thánh Thành. Nhân duyên đó không bao giờ đến với tôi. Bây giờ, vì cần Lễ Sám Dược Sư, tôi thấy mình đến Chùa Kim Phong, một chi nhánh của Vạn Phật Thành. Thời biểu của Chùa Kim Phong đều cố định mỗi tháng và không dễ dàng để tìm thời biểu trống trong bảy ngày, đặc biệt trong trường hợp khẩn cấp. Thật là kỳ diệu, tôi đã xin được. Lúc đầu thời gian chồng tôi xin tạm nghĩ và thời gian lễ sám khác nhau. Rồi bằng cách nào đó, chúng tôi đã có thể sắp xếp mọi thứ cùng vào một tuần. Hai con gái tôi đều đang đi học, đều trùng hợp có kỳ nghĩ và nghĩ mùa xuân vào lúc đó. Mặc dầu các người trong gia đình tôi không phải là Phật Tử, họ đều muốn vì tôi để thành tâm học hỏi và lễ lạy. Có ai ngờ rằng từ đó trở đi, ba tôi, chồng tôi, và đứa con gái nhỏ đều ăn chay cho đến bây giờ!

Trong đau khổ vô vàn, sự trong sáng của trí tuệ có thể hoạt động đến cực điểm. Trong nỗi đau khổ của thân tâm, luật nhân quả trở nên vô cùng rõ ràng đối với tôi. “Những điều tôi thọ nhân hôm nay không phải chính là nhiều điều tôi đã gây ra cho kẻ khác trong quá khứ hay sao ? Những hạt giống tôi gieo trồng trong quá khứ phải rất ác độc; những tư tưởng và hành vi phải vô cùng tàn bạo và bất nhân, do đó bây giờ tôi mới phải chịu đựng quả báo nhiều như thế này!” Tôi vô cùng hổ thẹn đến nỗi xin lỗi và sám hối với những kẻ thù của mình trong những kiếp quá khứ. Tôi không xin được tha thứ, tôi không xứng đáng được như vậy. Những điều tôi luôn nghĩ là vô cùng hổ thẹn, hối hận, và buồn. Hơn thế nữa, tôi thành tâm phát nguyện rằng xin chỉ một mình tôi chịu khổ thay cho những người cùng chứng bệnh giống mình. Tôi mong mỏi rằng nỗi đau đớn kinh khủng của tôi có thể giúp họ thoát khỏi đau khổ và nghiệp chướng của họ cũng sẽ được tiêu trừ!

Do đó trong khi gia đình tôi đang lễ lạy tại chùa, tôi ráng tự mình lết xuống cầu thang từng nấc một bằng hông và hai chân để lạy trong phòng khách ở nhà. Tôi thọ Bát Quan Trai Giới và nhận quý dược người bạn đạo đã cho. Cơn đau ở gan ngừng lại khi tôi lễ lạy đến ngày thứ hai. Sau khi bảy ngày lễ lạy hoàn tất ở cả hai nơi, tôi biết tôi đã thoát chết.

Từ đó trở đi, tôi thấy kết quả tốt đẹp do thức ăn thiên nhiên mang lại. Bây giờ đã hơn hai năm, sức khỏe tôi cải thiện từ từ và đều đặn. Từ chỗ yếu đến nỗi không thể đứng lâu được một phút, tôi bây giờ có thể leo núi hai giờ đồng hồ. Tôi đã lên cân hơn 10 ký lô. Tôi vẫn đang hồi phục, tuy nhiên tôi rất kinh ngạc là bệnh cũ đã không còn nữa.

Người ta thường gọi bệnh là quỷ và xem nó như kẻ thù, trong khi tôi xem đó là vị thầy vĩ đaị hay ân nhân đã dạy tôi bài học quý giá nhất. Không có vì thầy này, tôi không bao giờ hiểu được luật nhân quả trong vũ trụ sâu xa đến như vậy, tôi sẽ không được cảnh giác rằng sanh mạng tùy thuộc vào từng hơi thở của chúng ta; tôi sẽ không phải tự buộc mình đọc quá nhiều thông tin về sức khỏe mà tôi có thể dùng để giúp mình và giúp người khác. Và trên hết – kế hoạch cho cuộc đời tôi đã hoàn toàn thay đổi. Tôi nhận thức rằng bằng cách nương vào Tam Bảo và sự giúp đỡ của các bậc cao minh, tôi đã được sống lần nữa. Tôi chỉ hy vọng có thể cống hiến phần còn lại của đời mình để làm ích lợi cho tha nhân và thế giới. Tôi quyết định xuất bản sách dựa vào kinh nghiệm và kiến thức của chính mình để giúp những người bệnh hồi phục bằng cách điều chỉnh lại thân và tâm của họ, và gợi hứng cho những người khỏe mạnh sửa đổi tâm trí và sống theo tự nhiên để khỏi bị bệnh tật. Hơn nữa nếu chúng ta có thể phát tâm từ bi vô lượng quan tâm đến kẻ khác, đến tất cả các chúng sanh và môi trường thiên nhiên của chúng ta, thì mọi người chắc chắn sẽ đạt đến sự hài hòa tuyệt hảo của thân tâm. Tôi thành tâm mong mỏi việc làm lợi ích cho tha nhân là nghề nghiệp suốt cuộc đời tôi để tôi không phải phí phạm cuộc đời còn lại một cách vô ích!