Những Nguyên Nhân Dẫn Đến Mong Muốn Xuất Gia Của Tôi

Bài nói chuyện của phật tử Thân Mộ (Chin Mu 親慕) vào ngày 3 tháng 2 năm 2013

 

 

Kính thưa chư Phật và chư Bồ Tát, Hòa Thượng, các vị Pháp sư và tất cả Thiện Hữu Tri Thức, A Di Đà Phật!

Pháp danh của con là Thân Mộ, con là một người tập sự mới và là người nói chuyện tối nay. Con sẽ nói về một kinh nghiệm bi thảm con đã trải qua khi con 19 tuổi khiến con muốn xuất gia.

Sự việc xảy ra ở phía Đông thành phố Oakland vào ngày 12 tháng 7 năm 2011 khoảng 9 giờ 30 tối. Con đã bị cướp trên đường bởi một người Mỹ gốc Phi châu khi cách nhà con không xa lắm. Người đó đã chĩa súng vào mặt con và đã bắn con trong khoảng cách không tới 10 feet (khoãng 3 mét) . Viên đạn đã xuyên qua và phá hủy động mạch cảnh trong vùng cổ. Sau khi bị bắn, con đã ngã quị bị nghẹt thở do máu của con. Con khạc nhổ ra rất nhiều máu và cảm thấy như ngất xỉu.

Khi đi về nhà, con tự hỏi: “Con đã làm điều gì sai? Mà sao con có quả báo như thế này?”

Con cảm thấy rất bối rối vì con không biết cuộc đời của con sẽ ra sao sau sự việc này? Tâm trí của con như bị bế tắc. Con không biết con đã đi đúng hướng không bởi vì con đã lập kế hoạch cho việc học hành của con, nhưng con cảm nhận rằng tai nạn này sẽ thay đổi tất cả mọi thứ.

Khi con về đến nhà, con đã gọi mẹ con và kể với mẹ những gì đã xảy ra. Mẹ con bảo với con gọi cảnh sát, đồng thời gọi dì thứ năm của con qua kiểm tra xem con có ổn không. Sau đó con gọi cảnh sát và họ cho xe cứu thương đến nhà con.  Sau khi cảnh sát đến, con đã kể lại chuyện đã xảy ra và họ đã bảo con vào xe cứu thương để họ có thể đưa con đến bệnh viện Highland.

Con nói với họ rằng con muốn đợi cho dì con đến đã để dì có thể đi với con và thông báo cho gia đình con, nơi con sẽ đi đến và những gì xảy ra. Sau khi dì của con đến, con vào trong xe cứu thương. Người y tá bên trong xe cứu thương hỏi con rằng con vẫn bình thường chứ và có đau đớn gì không. Con nói rằng con cảm thấy rất đau ở cổ và khi con cảm thấy tất cả mọi thứ được an ổn, con đã bất tỉnh.

Khi đến phòng cấp cứu, các bác sĩ đã chụp hình toàn thân để tìm những cơ quan tổn thương. Ban đầu con cảm giác không sao, nhưng một vài giờ sau đó, con bắt đầu khó thở. Con cảm khó thở bởi vì con đã bị xuất huyết bên trong quá nhiều từ động mạch bị thương tổn, đã có quá nhiều máu tràn vào phổi của con. Bác sĩ đã phải giải phẫu mở khí quản cấp cứu.

Sau khi giải phẫu mở khí quản, họ bắt đầu thực hiện phẫu thuật cho động mạch bị tổn thương. Các bác sĩ đã phải cắt 2 inch (gần 5cm) một mạch máu từ mắt cá chân trái của con để sửa chữa động mạch đã bị thương tổn. Ca giải phẫu kéo dài từ 6 đến 7 tiếng đồng hồ. Sau ca mổ, bác sĩ đã thông báo cho gia đình của con về tình trạng hiện tại. Ông nói rằng con đã rất may mắn bởi vì nếu viên đạn đi sâu hơn một vài cm và chạm đến cột sống, thì con có thể bị liệt . Bác sĩ đó cũng nói rằng sức khoẻ của con rất tốt vì hầu hết mọi người đều chết khi mất lượng máu nhiều như con đã mất.

Sau đó ông bác sĩ nói với gia đình con rằng họ đã sửa lại động mạch bị tổn thương, nhưng họ sẽ phải xem lại ngày mai là máu có thể dẫn về não hay không. Ông nói rằng nếu máu không có khả năng dẫn lên thì con sẽ có nhiều nguy cơ bị hôn mê, hoặc ngay cả có tỉnh dậy đi chăng nữa con có thể sẽ không trở lại bình thường. Mẹ con gần như ngất đi khi nghe điều đó.

Mẹ con đã đi đến Tu viện Kim Sơn Thánh Tự và nói với một Sư Cô về tình hình của con hy vọng rằng họ có một giải pháp giúp con. Sư Cô cho biết có lẽ là do nghiệp của con và bảo mẹ con giúp con bằng cách tụng Kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện. Các Sư Cô cũng nói rằng họ sẽ tụng Kinh cho con. Hai dì của con là Phật tử cũng tụng Kinh cầu an cho con trong suốt thời gian đó.

Về phía gia đình bên mẹ con, con có tổng cộng khoảng hai mươi người anh em họ. Tất cả mọi người đã đến thăm con. Vào thời điểm đó, bất cứ ai nhìn thấy con đều khóc vì con trông giống như một khối thịt hỗn độn. Cổ con sưng phù lên rất lớn như thể con có hai đầu vậy. Sau khi họ đã đến thăm con, hầu hết trong số họ nguyện rằng sẽ ăn chay một ngày cho Halminton (tên của con). Bà của con nói rằng bà ấy sẽ ăn chay trong một tháng và niệm danh hiệu của Đức Phật cho con, hy vọng rằng con sẽ được tốt đẹp.

Các bác sĩ đã cho con thuốc mê trong suốt một tuần rưỡi. Suốt thời gian đó, con có cảnh giới trong đó con thấy đã đến Vạn Phật Thánh Thành, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni Phật đột nhiên xuất hiện và nói rằng con có thể trở lại trong bảy ngày để xuất gia. Khi con tỉnh dậy sau ảnh hưởng thuốc mê và thấy mẹ con, con đã nói với bà ấy rằng con phải trở về Vạn Phật Thánh Thành và xuất gia. Bất chấp tình trạng sức khỏe của con, con đã rất quyết tâm rời khỏi bệnh viện.

Một người dì của con đã rất lo lắng và quyết định gọi đến Vạn Phật Thánh Thành để kể về những việc đã xảy ra. Người họ nhờ nói lại với Thầy Phương Trượng là Thầy Thân Quang. Thầy Phương Trượng nói với Thầy Thân Quang chuyển lời đến gia đình con là nói với con đừng quá lo lắng. Ông nói rằng cần thời gian để lấy lại sức khỏe và sau khi hồi phục hoàn toàn thì con có thể trở lại. Ông cũng nói rằng ông sẽ nhờ những vị phía nam giới ở Chùa Vạn Phật cầu nguyện cho con.

Các bác sĩ bắt đầu cho con thực phẩm để ăn để xem nếu con có thể nuốt được không, nhưng con bắt đầu bị sặc thức ăn.

Họ không biết lý do tại sao con bị sặc bởi vì khi bệnh nhân bị giải phẫu mở khí quản thì chỉ là không thể nói chuyện, nhưng con đã không thể ăn, uống, hoặc nói chuyện. Vì vậy, trong thời gian đó, con chỉ có thể giao tiếp bằng cách viết trên giấy. Các bác sĩ chưa cho con ăn bởi vì họ đã không thể tìm ra nguyên nhân bị sặc, vì vậy con được nuôi ăn bằng chất lỏng qua đường tĩnh mạch.

Các bác sĩ đã bắt chụp hình phần cổ của con để xem là động mạch đã bình thường hay chưa. Mọi thứ dường như tốt đẹp, vì vậy họ muốn con xuất viện. Đột nhiên một trong các bác sĩ đã đề nghị rằng con nên chụp hình kỹ hơn phần cổ của con. Họ bất ngờ tìm thấy một bong bóng không khí bên trong động mạch. Họ thấy rằng bóng khí đang lớn rất nhanh và nếu bong bóng bể vỡ, con sẽ bị đột quỵ. Các bác sĩ nói con đã rất may mắn bởi vì nếu họ không làm thêm chụp hình chi tiết và cho xuất viện về nhà, thì con sẽ bị đột quỵ trong vòng một tuần lễ.

Bệnh viện Highland không có bất kỳ chuyên gia trong loại phẫu thuật này, vì vậy họ đã chuyển con đến một bệnh viện chuyên khoa về vấn đề này. Các bác sĩ vội vã tìm bệnh viện gần nhất có thể sẵn sàng cho cuộc phẫu thuật loại này bởi vì bong bóng không khí còn nghiêm trọng hơn so với việc tổn thương động mạch. Họ nói rằng bong bóng không khí nghiêm trọng hơn vì họ không biết họ còn bao nhiêu thời gian, nó có thể bể vỡ bất cứ lúc nào.

Bệnh viện gần nhất họ tìm thấy là “Bệnh viện đa khoa San Francisco (SFGH).” Vào ngày hôm đó, con đã may mắn vì họ đã giữ được một chỗ cho con, và vì vậy con đã được chuyển đến bệnh viện khoảng lúc 3 giờ sáng đêm đó. Gần hai tuần rưỡi con chưa ăn được và sau khi con đến Bệnh viện đa khoa San Francisco, con cảm thấy rất yếu và đói. Họ lập tức khám kiểm tra ngay sau khi con đến bệnh viện này và nhận thấy bong bóng không khí thậm chí còn lớn hơn trước.

Họ đã kiểm tra lịch làm việc để xem có bác sĩ nào có khoảng thời gian còn trống không. Nếu có, con có thể được sắp xếp để giải phẫu, các bác sĩ muốn con được giải phẫu càng sớm càng tốt. May mắn thay, bác sĩ đã có thể tìm được chỗ thời gian trống. Ông quyết định ca phẫu thuật của con sẽ được tiến hành ngày hôm sau vào buổi chiều.

Ngày hôm sau, bác sĩ đã giải thích ngắn gọn các thủ thuật giải phẫu. Ông nói rằng có hai phương pháp, một là vĩnh viễn, và một phương pháp khác là tạm thời. Phương pháp vĩnh viễn là bơm phồng một quả bóng vào động mạch để đóng kín lại ngăn bong bóng khí không bị bể vỡ ra. Nhưng nếu một nửa cơ thể của con bị liệt khi quả bóng được bơm căng, nó sẽ có nghĩa là quá trình thực hiện thủ thuật này không hiệu quả và họ sẽ phải sử dụng phương pháp tạm thời. Kỹ thuật phẫu thuật tạm thời là để ngăn chặn bong bóng khí không cho nó bể vỡ ra, nhưng sau 4 đến 5 năm, con vẫn sẽ có một cơn đột quỵ. Và con phải tỉnh táo trong suốt ca mổ. Khi họ từ từ thổi bong bong, bác sĩ nói với con nên cử động các ngón tay và ngọ nguậy ngón chân để bảo đảm rằng nửa phần còn lại của cơ thể của con đã không bị tê liệt. Rủi ro liên quan đến giải phẫu này là nếu các bác sĩ vô tình chạm vào bong bóng hoặc nếu bong bóng khí bể vỡ trong khi phẫu thuật, con sẽ bị đột quỵ. May mắn là phương pháp vĩnh viễn này có hiệu quả và con đã ổn định.

Sau ca mổ đó, các bác sĩ đã tìm lại bệnh án của con trước đó để xem và tìm hiểu lý do tại sao con đã không thể dung nạp được thức ăn hoặc chất lỏng. Sau đó, họ gửi con đến bác sĩ Tai Mũi Họng để xem họ có thể tìm ra nguyên nhân cho vấn đề này hay không. Trong lần khám với bác sĩ tai mũi họng này, họ khám phá ra rằng các dây thanh âm của con đã không hoạt động. Họ nói rằng con bị liệt dây thanh âm.

Họ không biết chắc vì sao nó bị tổn thương, nhưng họ suy đoán rằng có thể thương tổn này xảy ra khi thực hiện giải phẩu mở khí quản khẩn cấp. Các bác sĩ không biết chắc tổn thương này là tạm thời hoặc vĩnh viễn, nhưng họ muốn con ăn để có dinh dưỡng. Họ đã sắp xếp lịch trình giải phẫu để đặt một ống truyền thức ăn vào trong bao tử của con.

Các bác sĩ nói với con rằng đây là giải phẫu đơn giản và hầu hết bệnh nhân trải qua giải phẫu này có thể trở lại sinh hoạt bình thường vào ngày kế tiếp. Mặc dù giải phẫu này nghe có vẻ đơn giản, con không biết lý do tại sao con đã có một dự cảm xấu về nó. Con quyết định thực hiện phẫu thuật này vì các bác sĩ cho biết khi con được đặt ống nuôi ăn, con có thể được xuất viện.

Sau phẫu thuật đặt ống dẫn thức ăn, con cảm thấy rất đau ở bao tử. Các bác sĩ nói đó là bình thường vì họ phải dùng kim chọc thủng xuyên đến bao tử của con, nhưng bởi vì con rất đau đớn, họ bắt đầu cho con thuốc giảm đau. Con bị đau đớn trong khoảng một tuần. Trong tuần đó, nhiều người thuộc sở xã hội đã đến thăm và muốn con được xuất viện.

Cuối cùng, sáng hôm sau khi các bác sĩ đi thăm bệnh, một bác sĩ đã kiểm tra khám bụng phần bao tử của con và thấy rất nhiều mẩn đỏ trên bề mặt. Cô bác sĩ ấy nói con bị nhiễm trùng và con đã không được đi đâu cả. Đêm hôm đó, họ đã sắp xếp cho con một cuộc phẫu thuật để làm làm sạch vi khuẩn. Sau phẫu thuật này bao tử của con không đau nữa, nhưng con vẫn phải uống thuốc kháng sinh. Con được điều trị bằng kháng sinh khoảng hai tuần. Sau đó cuối cùng con đã được xuất viện.

Con đã phải nằm bệnh viện trong khoảng 2 tháng. Hơn nửa năm con đã không thể ăn, uống, nói chuyện. Trong suốt 7 tháng hồi phục, hầu hết thời gian con đều ở nhà. Con chỉ đi đến khoa tai mũi họng để tái khám. May mắn con đã không phải thực hiện những ca giải phẫu thêm nữa bởi vì dây thanh âm của con có thể tự lành.

Kinh nghiệm tâm linh con đã có khi con ở bệnh viện khiến con nhận ra con đường đúng mà con nên đi. Trong nhiều năm qua, con đã nhầm lẫn và lạc lối. Con luôn luôn nghĩ rằng võ thuật là điều quan trọng nhất, nhưng ngay lúc con thấy vết sẹo của con trong gương, con biết rằng cơ thể của con là vô thường.

Đây cũng là một trong những lý do tại sao con không làm phẫu thuật tạo hình thẩm mỹ mặc dù bảo hiểm của con chịu chi trả. Một số thành viên trong gia đình con la mắng con nói rằng con đã ngu ngốc không lựa chọn phẫu thuật thẩm mỹ vì nó được miễn phí. Hầu hết họ không thể chấp nhận thực tế rằng con sẽ xuất gia. Họ hy vọng rằng con sẽ lựa chọn phẫu thuật và tiếp tục cuộc sống bình thường của con, nhưng con không thể gạt bỏ tất cả những đau khổ con đã trải qua.

Trải qua đau khổ đã làm thay đổi cách suy nghĩ của con. Con đã từng nghĩ rằng con có thể kiểm soát mọi thứ trong cuộc đời của mình, nhưng con nhận ra rằng con đã sai lầm. Con không thể kiểm soát được bất cứ điều gì. Nằm bệnh viện là kinh nghiệm đáng sợ nhất trong cuộc đời của con. Con đã trải qua những cuộc giải phẫu liên tục. Nhưng trải qua chúng cũng đã thúc đẩy con tu hành. Con nhận ra rằng điều quan trọng nhất trong cuộc sống là để tu hành và để chấm dứt sanh tử.

A Di Đà Phật!