Hằng Triều – 27 tháng 7, 1977

Mạng sống của chúng ta thật mong manh

 

Ở giữa Oxnard và Ventura, trên đại lộ Harbor, vị mục sư của phái Universalist (Phổ Độ) lái xe đi ra ngoài cùng với một người bạn để kiểm tra và sửa hộp số xe của chúng tôi. Ngay khi ông ta đang bước tới, một vụ đụng xe khủng khiếp xảy ra cách chừng hai mươi thước. Vụ đụng xe ở ngay bên cạnh chúng tôi. Chúng tôi đã trông thấy tất cả và không thể làm được gì. Giống như là việc xảy ra ở trong phòng của quý vị – kiểu cảm giác về sự liên hệ. Chúng tôi nhìn thấy những phần của xe hơi, kiếng bể và kim loại, nhăn nhúm và tung tóe. Và chúng tôi bất lực ngồi nghìn các thân người bay xuyên qua tấm kiếng chắn gió và bay ra khỏi cửa xe. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là nhìn. Thầy Hằng Thật và tôi hướng dẫn giao thông, trong khi ông Louis gọi xe cứu thương và cảnh sát bằng chiếc máy điện đàm vô tuyến của mình. Hai nạn nhân đổ gục chồng lên nhau, nửa người vắt lên trên đống kim loại bị xoắn lại, đổ nát. Họ thực sự ở trong hình dạng rất tệ hại. Một người đã chuyển sang màu xanh trắng rồi. Việc xảy ra quá nhanh.

Mạng sống của chúng ta thật mong manh.

Thầy Hằng Thật suýt nữa thì bị một chiếc xe lái nhanh và ẩu đâm vào. Người lái xe lái thẳng vào chúng tôi với vẻ mặt không một chút thay đổi. Anh ta nhìn chòng chọc vào chúng tôi – gần như là anh ta muốn đụng chúng tôi. Ông Louis cố gắng ra hiệu anh ta chậm lại nhưng anh ta phóng thẳng qua. Ai biết được lúc nào thì chết đây?

Một người đàn ông má đỏ ửng, tóc xoăn dài thò đầu vào trong xe chúng tôi khi chúng tôi đang ăn. “Tôi đã nhìn thấy nhóm của các anh ở dưới thành phố Willits, và trời ơi, sau đó chúng tôi không chú ý đến và họ đã đi xa đến vịnh Coos Bay Oregon”. “Hả?” cả hai chúng tôi đều hỏi. “Rất lịch sự, những người ấy, cũng vậy”, anh ta nói thêm.

Cuối cùng chúng tôi hiểu ra rằng anh ta nói chuyện về chuyến lễ lạy hành hương của thầy Hằng Cụ và Hằng Do đã thực hiện vài năm trước. “Tôi cảm thấy tội nghiệp cho họ”.

“Tại sao mà anh cảm thấy tội nghiệp cho họ trong khi họ rất là an lạc?” chúng tôi hỏi ông.

“Này, hẳn nhiên là an lạc rồi! Nhân tiện, tên tôi là Vaughn. Các anh độ chừng,bao lâu sẽ tới được San Francisco vậy?”

“Tôi không biết. Có thể mất một năm rưỡi, Vaughn. Tại sao anh không cùng lạy? Đây là đường xa lộ lớn, rất rộng chỗ. Anh thấy thế nào?”

“Hê hê hê. Không phải cho tôi, cảm ơn. Tôi nặng hơn 325 pound (147 kg) . Tôi cần phải giảm xuống cỏn 265 (120kg)”.

“Khi chúng ta về tới Vạn Phật Thánh Thành, anh sẽ giảm hết tất cả tr5ong lượng dư  thừa”.

“Hê, hê. Ngoài ra, tôi cần phải chặt củi đốt để mọi người không bị lạnh cóng trong mùa đông này. Tôi cá rằng lạy kiểu như thế này là một công việc thật cực nhọc khó khăn,. Nghe này, các anh hãy cẩn thận. Chúng tôi chặt củi ngay dưới con đường này. Chúng tôi sẽ trông chừng cho các anh. Bây giờ thì chúc các anh may mắn!”.

“Cảm ơn, Vaughn. Hẹn gặp lại anh sau”.

 

Hai người đàn ông trên chiếc xe máy dừng lại khi chúng tôi đang ngồi thiền cách đường xa lộ không xa lắm. “Đạo Phật dạy điều gì? Các anh làm gì vậy?” họ hỏi. Chúng tôi nói chuyện một chút và đưa cho họ một bản thông cáo. Sau khi họ đi, tôi đột nhiên nghĩ lại là nên nói rằng “ Đây. Hãy ngồi xuống chiếc thảm này với chúng tôi và xếp chéo chân, thanh lọc tâm trí” như là câu trả lời cho những câu hỏi của họ. Nó tự nhiên và trực tiếp hơn tất cả những lời nói cũ kia. Hãy cùng nhau làm việc!

Một ngày khác, ông Shao và Quả Jing lạy cùng chúng tôi chừng một tiếng rưỡi trên một địa hình khá gồ ghề. Đó là Đạo Phật!

Hãy chú tâm và làm đi! Dù thế nào thì những ngôn từ nói được gì về Đạo Phật? Đặc biệt là những lời nói của tôi.

Hai người bạn của gia đình của một người đàn ông trong vụ  đụng xe dừng lại.

“Cảm ơn các anh đã giúp đỡ, hướng dẫn giao thông”.

“Họ thế nào?” tôi hỏi.

“Một người đã không qua được. Anh ta chết rồi. Còn người kia thì thực sự rất tệ – xương gãy rất nhiều, nhưng anh ta có thể qua khỏi”. Họ cúng dường.

“Cảm ơn các anh lần nữa” và họ rời đi.

Tôi nhìn lại phía sau nơi đụng xe. Tất cả những gì còn lại là rất nhiều miếng kiếng bể và những mảnh nhỏ của xe hơi, một cái mũ và một mắt kiếng bế nát. Giao thông lưu chuyển với tốc độ như bình thường, và chúng tôi thì lạy trở lại. Một số cuộc sống thì dường như không thay đổi, và một số dường như thay đổi.

Nhưng tất cả chúng ta đang liên tục thay đổi và đều chết như nhau, “sớm hơn mình tưởng”.

Không có nhà để về hay nơi nào đó để đi, kiểu của chúng tôi là nơi đâu cũng là nhà. Vì thế, khi ai đó chết ngay bên cạnh chúng tôi, việc đó giống như trong gia đình. Chúng tôi cảm nhận sự mất mát, và sự gần gũi về cái chết của chính chúng tôi.