Hằng Triều – 19 tháng 10 năm 1977

Tam muội không có thời gian

Trễ! Cả đời tôi đều trễ. Những cuộc hẹn trễ, vào lớp trễ, đi làm trễ, họp trễ, thức dậy trễ, và đi ngủ trễ. Cha mẹ tôi thường quở mắng tôi rằng “Con sẽ bị trễ cho đám tang của chính mình.”

Tôi thường bào chữa giải thích rằng “Đừng quá lệ thuộc vào đồng hồ. Hãy tự do và tự nhiên. Thời gian là nhân tạo, không tự nhiên. ” Nhưng đằng sau sự hợp lý hóa này là một “cái tôi” to lớn – to đến nỗi ngay cả thời gian cũng bị kỳ vọng là bị trì hoãn. “Tôi” sẽ quyết định khi nào đến và đi, khi nào bắt đầu và từ bỏ. Bằng cách nào đó tôi không bao giờ có thể nhìn thấy đây là rắc rối cho người khác và nó cản trở, hạn chế cuộc sống của người khác ra sao. Ngay cả khi tôi đã cố gắng, tôi không thể đơn giản là dừng cái trễ đó lại.

Sáng nay tôi lại trễ giờ cầu nguyện sáng. Ngay lập tức tôi đã cố gắng đổ lỗi cho đồng hồ báo thức và sau đó là thầy Hằng Thật. (Tôi tự nhủ “Thầy Hằng Thật đã không điều chỉnh giờ báo thức đúng hoặc đã vô tình tắt chuông vào ban đêm”) Tuy nhiên, khi đang bước đến chỗ bái lạy, tôi nhớ một câu kệ chúng tôi đọc trong Kinh Lục Tổ vào sáng nay. Đó là một bài kệ tán được viết bởi Tỳ Kheo Pháp Hải khi ngài đại ngộ câu “Tâm là Phật”.

Tức tâm nguyên thị Phật,
Bất ngộ nhi tự khuất.
Ngã tri định huệ nhân,
Song tu ly chư vật.

Dịch nghĩa:

 

Tức tâm vốn là Phật,
Chẳng ngộ là tự oan,
Ta biết nhân định huệ,
Song tu lìa vạn pháp.

Câu kệ này truyền cảm hứng để tôi “hồi quang” và cuối cùng vượt qua lỗi lầm này.

Vì vậy, cứ mỗi phút tôi trễ trong trong ngày, thời gian đó sẽ gấp đôi, trừ vào bữa ăn trưa hôm sau. Tôi có một chồng thẻ 3×5 và vẽ lên một đồ thị với các hoạt động, thời gian bắt đầu, và những ô vuông để đánh dấu + hay – khi trễ. Ngay trước bữa ngọ, tôi sẽ tính điểm, và ăn hoặc chờ đợi hết thới gian phạt và quán sát cảm giác khi cứ chờ đợi. Tôi sẽ đề ra các mục tiêu cho đến khi hành vi của tôi thay đổi. Không cần mất quá nhiều thời gian để thay đổi khi thức ăn là yếu tố chủ yếu củng cố sự thay đổi.

Như người giỏi dược phương
Chẳng cứu được bệnh mình
Nơi pháp chẳng tu hành
Ða văn cũng như vậy.

Kinh Hoa Nghiêm – Phẩm Bồ Tát Vấn Minh

Chúng tôi cả hai đang tìm lại được rất nhiều năng lượng và hạnh phúc từ việc chân thật và thay đổi những thói quen xấu của chúng tôi. Tôi hổ thẹn vì đã không thay đổi sớm hơn, và vì tất cả những rắc rối mà tôi gây ra cho những người bị lôi kéo vào “tam muội không có thời gian” của tôi. Làm thế nào tôi có thể kết thúc sinh tử nếu tôi trễ cho đám tang của chính mình? Làm sao tôi có thể làm lợi ích cho người khác nếu tôi “chẳng cứu được bệnh chính mình”? Chúng tôi cắm trại trên một đường nhỏ hoang vắng của trang trại San Julian.