Hằng Triều – ngày 14 tháng 9 năm 1977

Việc tốt không rời cửa trước

Xe trục trặc – thắng xe bị hư và máy xe bị nứt. Chúng tôi quyết định tiếp tục lạy và xem chuyện gì sẽ xảy ra. Dù sao đi nữa cũng không có tiền.

Chúng tôi tìm thấy một khu cắm trại tốt “ẩn” ngay cạnh đường xe lửa ở phía cuối một con đường vùng nhà dân cư. Thật khó mà ẩn lánh trong một thị trấn nhỏ, bái lạy với tốc độ 1/8 dặm mỗi giờ và lái một chiếc xe gần như cổ xưa.
Chúng tôi thọ trai trong bóng mát của một cây đơn độc phía trước một khu chiếu phim ngoài trời ngồi xem từ trong xe hơi . Thầy Hằng Thật cạo đầu, trong khi tôi tập Thái cực quyền bên dưới cây. Viên cảnh sát của hạt Santa Barbara dừng lại trò chuyện về tiến trình của chúng tôi và nói rằng họ nhận được nhiều cú gọi về hành trình Tam Bộ Nhất Bái.

Các vị cánh sát luôn hỏi chúng tôi nghỉ đêm ở đâu, vì mặc dù hầu hết họ lơ đi việc “cắm trại bất hợp pháp của chúng tôi”, họ là những người chuyên nghiệp. Không thể tìm thấy chúng tôi khi họ biết chúng tôi ở ngay trước mắt họ đã đâm chọc vào niềm kiêu hãnh trinh thám và tò mò của họ.

Chúng tôi luôn bí ẩn. Nếu chúng tôi cho họ biết, thì có nghĩa là thừa nhận việc vi phạm pháp luật mà họ phải thực thi. Nếu chúng tôi chối việc cắm trại thì sẽ là phá luật mà họ biết chúng tôi đang giử nghiêm ngặt (giới không nói dối). Họ thích điều đó!

Ca đêm của bất kỳ công việc nào cũng có thể buồn chán và cô đơn. Thường thì mối liên hệ giữa chúng tôi và cảnh sát xuất phát từ mối quan tâm về công việc của chúng tôi và bởi vì thật vui khi nói chuyện với những người bình thường vui vẻ và thích việc họ làm, thay vì giải quyết những thứ phức tạp vô tận và sự căng thẳng vốn có trong công việc của cảnh sát.

Trong bất kỳ trường hợp nào, cảnh sát lặng lẽ theo dõi chúng tôi để bảo đảm an toàn cho chúng tôi và giúp đỡ chuyến hành hương. Sau đây là một vài thí dụ: vào một ngày nọ, có vài người dừng xe lại, nhìn chằm chằm và cười nhạo chúng tôi. Ngay lập tức, John, vị cảnh sát, có mặt ở đó nghiêm khắc thông báo với họ “Nếu quý vị không có trục trặc về xe cộ thì hãy tiếp tục lái đi đi”.

Một giọng nói tuân phục vang lên “Được thưa ông” và họ nhanh chóng lái xe đi.

Một cảnh sát khác dừng lại vì ông đã đọc một trong những bản thông cáo của chúng tôi được lưu hành chung quanh trạm cảnh sát. Ông thích thú về cuộc sống xuất gia và các nguyên tắc không tranh chấp và không bạo lực. Đây là một phần trong công việc của ông mà ông lo ngại và không thích nhất. Ông đã ngạc nhiên và rất ấn tượng rằng chúng tôi không đánh nhau hay cãi lộn với bất cứ ai.

Foster, viên cảnh sát của sở cảnh sát Santa Barbara nói “Tôi sẽ để mắt đến mọi thứ cho các thầy. Xin đừng lo lắng. Bất kỳ ai gây rắc rối cho các thầy, tôi sẽ ngăn chặn lại ngay lập tức. Nếu tôi nghỉ giải lao, tôi sẽ dừng lại và mang đến cho các thầy ít hột đậu và trái cây. Tôi thật sự hy vọng công việc của quý thầy sẽ thành công”.

Những cảnh sát và phụ nữ này chính là trường hợp.

“Việc tốt không rời cửa trước,

việc xấu lan xa hàng nghìn dặm.”

Ít người biết việc tốt mà họ làm; nhưng ai cũng biết cái xấu. Những vị hộ pháp thầm lặng, không ai thấy của Tam bộ nhất bái – đó là cảnh sát.

Chôn vùi trong lớp bụi đất mềm trên lề đường là gai nhọn và “vật nhọn”. Nếu chúng tôi chạm xuống quá mạnh hay nhanh, bàn tay và đầu gối của chúng tôi, và có lúc là trán của chúng tôi sẽ bị 7 hoặc 8 cái gai đâm cùng một lúc. Ngay cả khi chúng tôi thật cẩn thận, cũng không tránh được. Đây quả là thử thách về sự nhẫn nại và buông xả, đặc biệt trong những giờ cuối cùng của một ngày nặng nhọc và nóng nực.

Chúng tôi tìm thấy một vùng đất trống và giấu xe hơi ở góc phía sau nó. Một trong mười hai khổ hạnh mà đức Phật dạy là “ở nơi thanh vắng” (A lan nhã). Vì thế, không vấn đề gì hết. Trời sẽ sớm lạnh hơn và tối hơn.

Đừng dính líu đến “các gia chủ”! Trong cả hai trường hợp chúng tôi nới rộng lời nguyện đó (một lời mời tắm bên ngoài và một lời mời đậu xe bên trong), lạ thay, khi chúng tôi đến đó, đều bị thất bại. Ngay cả khi những người đề nghị nói rằng họ sẽ có ở đó, nhưng rồi họ lại vắng mặt. Rời đi để tìm a lan nhã của chúng tôi luôn mang đến cảm giác tốt hơn. Tôi nghĩ bị thất bại thì lại tốt hơn.

Chúng tôi bắt đầu hiểu “ma quỷ” và Phật đến từ đâu – đó là tâm của chính chúng tôi. Chúng tôi có thể nhìn thấy sự biến đổi, cả điều tốt và những phiền hà đã gợi lên trong tâm chúng tôi trong cuộc hành trình Tam bộ nhất bái. Giới luật và lời nguyện của chúng tôi cung cấp một nơi thanh tịnh (bồ đề đạo tràng) để tu hành bên trong. Khi chúng tôi rời khu vực này (tâm địa thanh tịnh) và chạy ra ngoài nghịch ngợm, tấm khiên chắn của chúng tôi nứt ra và không bao giờ biết điều gì sẽ xảy đến: kiến, xe hư, kẻ trộm, và cám dỗ. “Gà về nghỉ”.
Toàn bộ hành trình này là một sự thức tỉnh không bao giờ kết thúc đối với sự vận hành của tâm trí chúng tôi. Nó giống như tiếng vang và sự quay lại của sai lầm của chúng tôi và đấu tranh cố gắng làm thanh tịnh trái tim của chúng tôi trong khi kiên nhẫn chịu đựng nghiệp chướng của mình.

Vô lượng thế giới chủng
Tùy tâm chúng sanh khởi
Chúng sanh nghiệp sai khác
Thế giới nhiều vô lượng
Trong đó sanh thủ trước
Thọ khổ vui chẳng đồng.

Kinh Hoa Nghiêm
Phẩm Hoa Tạng Thế Giới