Hằng Triều – Ngày 15 tháng 7 năm 1977

Bữa ăn trưa có gì?

 

Thức ăn, thức ăn! Câu chuyện xưa cũ. Đóng lại một trong những chiếc van ham muốn lớn nhất và những chiếc van khác bắt đầu xì ra, phình lên và rung lắc do áp suất bị chuyển hướng tìm kiếm một chỗ thoát ra ngoài.

Bắt đầu ngủ ngồi và chuyện gì xảy ra? Đêm đầu tiên, giấc mơ rõ ràng sống động về thức ăn. Suốt cả ngày trong khi lạy những vọng tưởng về thức ăn thoi đấm cơ thể và tâm trí tôi. “Bữa trưa có gì?”

“Ngày mai thì sao?”

“Không, tôi không thể chờ đợi. Nhớ món ăn đó …. ”

“Liệu có ai đó sẽ cho chúng tôi mấy quả dâu tây?”

Thật ghê tởm. Tôi không bao giờ nghĩ mình lại có thể bị như vậy – giống như que kem đang tan chảy trong những con sóng xô mạnh. Tất cả đều giống nhau – ham muốn = lậu thoát hay phun trào ra.

Cắm trại ở gần một vườn chanh cách xa đường Hueneme bên ngoài Oxnard. Yên lặng – Cơn cuồng phong Thức Ăn tạm thời được kiểm soát.