Hằng Triều – 3 tháng 10 năm 1977

Làm bất cứ điều gì để phá hoại sự lễ lạy

Chúng tôi trở lại trên đường nhựa. Lúc ông Chin Lee đón chúng tôi vào thứ Bảy, chúng tôi đã lạy đến phần bắt đầu của một cây cầu hẹp và nguy hiểm. Không có cách nào để đi băng qua, đặc biệt là trong lúc xe cộ giao thông quá dày đặc trênđường xa lộ. Làm thế nào để đi băng qua?

Khi chúng tôi trở về từ chùa Kim Luân, Cơ quan Bảo Trì Xa Lộ đang thực hiện sửa chữa, và đường xe bên trái đã bị đóng.

Chúng tôi thong thả bước qua. Sau mười cái lạy ở phía bên kia đường, đường xe mở trở lại, và giao thông tràn qua. Chúng tôi đã thành công!

Bản ngã của tôi đang chiến đấu để tồn tại: đau bụng, tiêu chảy đêm qua và sáng nay, và bây giờ thì buồn nôn và chóng mặt. Tu hành là thay đổi hoàn toàn tâm và thân. Tôi có thể nhớ đã tự khiến bản thân mình bị bệnh khi còn là một đứa trẻ vào những ngày mà tôi không muốn đi học. Vì vậy, bây giờ là một cái bản ngã tuyệt vọng cũng đang làm giống như vậy – làm bất cứ điều gì để phá hoại việc lễ lạy. “Ngươi sẽ cảm thấy tốt hơn nếu ngươi nghỉ ngơi. Ngươ bệnh quá không thể lạy. Việc lễ lạy này không lành mạnh”. Cái bản ngã tuyệt vọng ru ngủ và cầu xin nhưng vô ích.

Mỗi cái lạy là một lần rửa trôi hoàn toàn vọng tưởng. Mỗi lần đầu tôi chạm mặt đất, đầu óc tôi lặng đi không dấu vết. Tôi đánh mất việc tụng niệm và đi vào một số loại giấc mơ nơi đó thời gian cùng mặt đất biến mất. Khi đứng dậy từ một trong những lần chúi đầu lặn này, tôi thấy mẹ tôi ở trong một chiếc xe hơi đang chạy ngang qua. Tôi biết tôi đã tạo ra hình ảnh của bà, nhưng nó quá thật. Thật không thể tin được. Tôi khó mà tin nổi. Mẹ tôi đang cách tôi gần 3.000 dặm.