Hằng Triều. Ngày 15 tháng 10, 1977
Vũ trụ là do tâm tạo
Vấp váp qua các cảnh giới.
Khi nào thì tôi sẽ học được rằng: đừng tin vào tâm trí và suy nghĩ của mình. Lúc nào chúng cũng đánh lừa bạn. Rất nhiều “cảnh giới” (những kinh nghiệm và nhân duyên bất thường và lạ thường) phát sinh trong quá trình tu hành. Đây là một phần của công việc tu hành. Một số cảnh giới thì kinh khủng, một số thì tuyệt trần. Tất cả chúng đều trống rỗng, như “mộng, huyễn, bọt, ảnh” Chúng chỉ là chức năng của chấp trước sâu dày và vọng tưởng. Thứ chân thật duy nhất là luôn dụng công tu tập. Bất kỳ điều gì khác chỉ là trò gian trá của cái bản ngã sợ hãi và là cái bẫy.
“Đừng xem các trạng thái của tâm là thật hay giả. Tu hành chăm chỉ mới là thật . Với những người không được chỉ dạy và thiếu hiểu biết điều này, khi gặp một cảnh giới, họ vui mừng và nghĩ rằng mình đã giác ngộ hoặc kinh sợ cho rằng mình bị ma ám. Đừng bám lấy nỗi sợ hay niềm vui. Đừng bám chấp vào bất cứ cái gì, như vậy quý vị mới đạt đến cảnh giới thành tựu thực sự”.
Hòa thượng Tuyên Hóa – Khai thị, tháng 12/1972
Và quý vị càng chăm chỉ tu tập thì càng có cơ hội có được cảm ứng, một cảnh giới khác thường liền hiện ra. Nếu quý vị chấp vào nó, ví dụ nghĩ rằng “Tôi vừa đạt được cái gì đó ”, thì quý vị sắp bị té ngã, và “Đối cảnh mà không biết, phải luyện lại từ đầu”.
“Không chấp cũng không xả, vì không sở đắc, Bồ tát nương theo Bát nhã Ba la mật đa nên tâm không quái ngại…”
Kinh Bát Nhã Ba La Mật Đa
Vô minh là cội rễ của tất cả mọi vấn đề và phiền não của tôi. Gốc rễ của vô minh là ngã kiến. Lúc nào cũng vậy và thật nực cười, tôi giống như chú chó trong phim hoạt hình chỉ biết chạy hết tốc độ rượttheo con mèo mà quên rằng nó vẫn đang bị buộc dây với chuồng chó. Ngay khi tôi nghĩ là đã tóm được nó rồi thì.. Ái da! Vẫn còn bị trói buộc và mắc kẹt. Nếu muốn bắt lấy con mèo, thì trước tiên cần phải ngưng bị rò rỉ. Nếu muốn chấm dứt điên đảo và phiền não, quý vị cần phải đoạn vô minh. Không tìm kiếm hay ham muốn gì hết. “Ưng vô sở trụ, nhi sinh kỳ tâm”. Cố gắng một lần nữa đừng cố gắng.
“Trí chẳng biết cảnh mà cảnh cũng chẳng biết trí.»
Kinh Hoa Nghiêm. Phẩm Bồ Tát Vấn Minh. (1)
“Do nghiệp lực chúng sanh,
Xuất sanh nhiều quốc độ.
Nương trụ nơi phong luân,
Và nương thủy – luân trụ.
…
Trong mỗi mỗi chân lông
Ức cõi bất tư nghì,
Các thứ tướng trang nghiêm.
Chưa từng có chật hẹp”
Kinh Hoa Nghiêm. Phẩm Hoa tạng thế giới. (2)
Vũ trụ (thái hư) ở đâu ? Tôi luôn luôn nghĩ rằng nó “ở ngoài kia”. Ngay lúc này, chúng ta đang ở trong vũ trụ. Thân thể, hành tinh của chúng ta – tất cả mọi thứ đó đều ở trong vũ trụ, thậm chí cả lời nói và chỗ nằm của chúng ta. Có vô lượng mặt trời như mặt trời của chúng ta, có vô số hành tinh như trái đất. Có thể đó là ý của câu
“bên trong mỗi một cọng tóc có hàng triệu Phật quốc, không thể nghĩ bàn”.
Nếu ai đó hiểu được tâm, thì sẽ hiểu được tất cả. Vũ trụ được tạo ra từ tâm trí. Không có phương hướng, trên hay dưới, cao hay thấp trong vũ trụ. Không khởi đầu hay kết thúc, không giá trị hay bản ngã. Tất cả đều giống như vậy. Khi tâm điên cuồng ngừng bặt, vũ trụ cũng biến mất.
Yên lặng lạy dọc theo con đường trống vắng dưới trời nắng nóng, tôi nhận ra “Á, ngay lúc này tôi đang ở trong vũ trụ! Thân thể này đang trôi nổi bồng bềnh trong hư không trên một hạt bụi nhỏ! Thật lạ làm sao”. Có bao nhiêu thế giới và thực tế khác nhau mà tôi là một phần trong đó mà tôi không thấy được?
Chúng tôi thận trọng giúp khuyến khích con nhện đen Châu phi to cỡ bàn tay của thầy Hằng Thật ra khỏi vị trí giữa đường để chúng tôi có thể lạy tiếp.
Đêm đến, chúng tôi có thể nghe thấy tiếng kêu ăng ẳng và tiếng hú của một bầy chó hoang trong khu rừng phía sau chúng tôi chừng 75 thước (68m). Đêm nay có trăng lưỡi liềm và những đám sương mù gần sát mặt đất.
Ghi chú:
(1) Kinh Hoa Nghiêm. Phẩm Bồ Tát Vấn Minh thứ mười. http://www.dharmasite.net/KinhHoaNghiem10.htm
(2) Kinh Hoa Nghiêm. Phẩm Hoa Tạng Thế Giới thứ năm. http://www.dharmasite.net/KinhHoaNghiem5.htm