Hằng Thật – Tháng Bảy, 1977

Tâm nhàn rỗi là sân chơi của ma quỷ

Đầu tiên trong nguyên thủy là: Phật tánh.

Ba tướng vi tế biểu lộ tiếp theo: nghiệp, nghiệp hiển lộ, nghiệp chuyển.

Chúng tạo ra tâm.

Tâm tạo ra mọi vọng tưởng.

Tâm còn mang một tên khác: con khỉ.

Nó biến hóa hàng ngàn lần.

Ba bước, một lạy: Bầu khí quyển

Quán sát chư Phật thi hiện

Chờ khi tâm bặt hết vọng tưởng

Bên kia đường là một nhà máy điện đầy ác mộng;

Bên kia ngón chân là một chú kiến ngũ sắc.

Chỉ cách đầu gối vài phân là một làn gió mang hơi khí dầu cặn;

Chỉ cách một nắm bắt là tâm bình an.

Vui mừng khấp khởi khi nghĩ về đất Phật,

Da thịt bị xuyên thủng bởi những nhành lá nhọn vùi trong cát,

Tiếng kèn xe và tiếng la hét của trẻ con mang hoa quả,

Đốt cháy lá cây hoặc đào rễ.

Mặt trời đơn độc hành hương cõi thiên đường;

Giao thông dày đặc như những suy nghĩ trên Xa  Lộ Số Một.

 

Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát

 

Đây là cách khám phá và học hỏi. Trước hết, quý vị cần phải muốn một điều gì đó, và rồi quý vị phải cố gắng để đạt được nó. Nếu có những chướng ngại trên đường đạo, quý vị gắng loại bỏ chúng và nhắm đi đến mục tiêu của mình. Khi quý vị khám phá ra một phương pháp để giải quyết vấn đề của mình, sẽ có thể phải cần rất nhiều năng lượng tích cực để áp dụng phương pháp đó.

Ví dụ: Tôi đã mất một thời gian dài gần 3 tháng để quen được cuộc hành trình này; buông bỏ những vật chất cá nhân tỉ mỉ để thích ứng theo mọi điều kiện và hoàn cảnh; và để bắt đầu tập trung vào chất lượng của công việc.

Cùng với sự gia tăng năng lượng do việc lễ lạy là sự gia tăng phiền não, đó là điều xảy ra khi quý vị tu tập và bắt đầu cày xới “mảnh đất tâm” của mình. Nguồn năng lượng này đã lớn mạnh hơn thói quen đối phó của tôi – các phương pháp của tôi đã lỗi thời, không hiệu quả và chẳng bao lâu tôi không có khả năng điều khiển được những năng lượng này. Những vọng tưởng, những suy nghĩ vẩn vơ dẫn đến những ham muốn làm tâm phóng dật ra bên ngoài, điều này đưa đến những lậu hoặc không kiểm soát được rồi từ đó làm cạn kiệt nguồn năng lượng mới tìm được.

Sự lãng phí vô ích nguồn năng lượng là một cái tát vào mặt đối với những người tu hành. Lúc bấy gìờ quý vị sẽ không còn một sự lựa chọn nào ngoài đứng dậy đi tiếp hoặc là bỏ cuộc. Đây không phải chuyện đùa. Tâm trạng này thật khủng khiếp và đau khổ. Được vài ngày tốt đẹp, tích tụ được một ít năng lượng, và rồi lại tiêu hao trong lãng phí vô ích.

Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để ngăn chặn những lậu hoặc rò rỉ này. Rõ ràng là sự hiểu biết và thực hành của tôi có thiếu sót một điều gì đó. Tôi đã nhìn vào mọi nơi, ngay cả trước mặt mình. Tôi trở nên thành tâm, thật sự đã rất thành thật tìm kiếm lỗ hổng rò rỉ trong tôi. Tôi khẩn cầu trong lời nguyện một cách rất vụng về với Tam Bảo xin được tẩy rửa sạch mọi nghiệp chướng.

Đây là một bước ngoặt. Điều đến với tâm tôi bấy gìờ là lập một lời nguyện cho bản thân, rằng tôi được tẩy sạch mọi phiền não của mình. Tôi đã sức cùng lực kiệt để giải quyết việc này. Tôi nhìn vào trong tận đáy của cuộc đời mình và nhận ra rằng điều tôi mong muốn hơn hết là học cách để trở thành Bồ Tát và tiếp nối công việc của Hòa Thượng và Tam Bảo. Khám phá này có vẻ như vững vàng, chắc chắn và trong sạch. Không nghi ngờ, không do dự. Vì thế, từ đó tôi nhận ra rằng tôi cần bắt đầu với công việc căn bản là dọn dẹp nhà cho dù phải nỗ lực thế nào, dù lâu dài như thế nào, dù phải lâu xa nhiều đại kiếp mà công việc này đòi hỏi, thân tứ đại giả tạm này sẽ được dùng để chấm dứt những con đường ma quỷ và thanh lọc tâm.

Và chuyện gì đã xảy ra?  Lậu thoát nhiều hơn, chỉ có một chút xíu thay đổi. Vẫn chưa kiểm soát được tâm mình nhưng tôi có cảm nhận ra rằng – tôi đã trồng những hạt giống tham muốn từ những hành vi xấu xa trước đây của mình và rằng tôi có một số món nợ lớn phải trả. Quý vị không thể chỉ mong ước suông để được tiêu trừ hết những tội lỗi to lớn như thế này được. Quý vị phải tháo gỡ chúng vớí rất nhiều nỗ lực cố gắng.

Trong suốt những giờ lạy, mọi vọng tưởng của tôi diễn ra liên tục và việc tập trung tâm trí thật khó nắm giữ được, rất bực bôị. Vài chút xao lãng đã lọt qua sự canh chừng của tôi, bám chặt vào tâm tôi và những tập khí cứ đeo bám dai dẳng. Tôi nhận ra rằng có một sự khác biệt lớn giữa thời gian tôi dùng để lễ lạy và những gì mà tôi đã làm vào những lúc khác. Tôi cảm thấy giải đãi khi không ở trên đường để lạy và đây chính là nguồn gốc của những rắc rối trong tôi. Nhưng tôi vẫn không thể xác định được rõ ràng những rắc rối này đến từ đâu. Tôi bèn phát một lời cầu nguyện khác xin trợ giúp. Tôi muốn được thanh tịnh và trong sạch từ thân, khẩu, ý, nhưng tôi còn cách xa điều này lắm, mặc dù tôi đã tụng đọc lời sám hối trong từng bước lạy. Trọng tâm của lời cầu nguyện mộc mạc của tôi là: Con nguyện quy y với tất cả Chư Phật, Pháp và Tăng. Con không trong sạch, xin hãy chiếu sáng tâm con và chỉ cho con biết làm thế nào để sửa đổi.

Kết quả ra sao? Nhiều lậu thoát hơn. Gần như chết lặng vì sốc và đau khổ, đã hết cách, tôi đã quyết định là sẽ quên đi mọi suy nghĩ và cảm giác của mình, quên đi tất cả mọi thứ đi qua tâm trí và những nguyên nhân gây hạnh phúc hay đau khổ, và chỉ đi ra ngoài lễ lạy. Chẳng có điều gì tôi biết là đúng, không có gì tôi làm là đáng tin cậy hay có hiệu quả; tất cả những gì tôi có là giới luật để trì giữ và những lời nguyện để hoàn thành. Tôi không hoài nghi về những lời cầu nguyện của mình hay sự không ứng nghiệm. Tôi biết rằng những chướng ngại của tôi rất sâu dày và sẽ không thể được chuyển hóa nhanh chóng. Tôi một lần nữa cảm nhận về một sự hiện diện, một sự xâm chiếm âm tối, tôi cảm thấy như bị mất chính mình nhưng lại không thể cưỡng lại.

Sau đó, tối hôm qua trong khi đang tụng kinh, chợt tôi bị tấn công bởi những suy nghĩ ô trược giống như trước, giống như một làn gió hôi hám bốc ra từ đầm lầy. Con quỷ đã quay trở lại lần nữa và nếu tôi không hành động, tôi sẽ mất tất cả những gì tôi có. Đột nhiên tôi biết được điều mà tôi đã làm sai trái. Một câu nói thường được lập đi lập lại là, “Tâm nhàn rỗi là sân chơi cho ma quỷ”. Sau một ngày lễ lạy, tôi đã để cho tâm trí mình tự do – không chú tâm chuyển hóa năng lượng mới mà tôi đã tích tụ trong ngày qua sự tu tập. Trước kia khi tôi chưa thực hiện việc lễ lạy thì điều này có thể cho phép được – vì không có sự khác biệt lớn lắm. Nhưng lúc này mọi thứ đã khác. Để cho tâm trí xao lãng giống như lái xe thả phanh từ trên ngọn đồi San Francisco – chiếc xe cứ tự nhiên lăn xuống dưới chân đồi.

“Bồ Tát làm việc ngày đêm không ngơi nghỉ”. Tôi hiểu nguyên tắc này và nghĩ mình đã giữ chánh niệm với câu chú kiên nhẫn và lạy đức Phật Thích Ca Mâu Ni, việc mà tôi làm hàng đêm, nhưng những sự thực hành này, mặc dù chúng rất tốt, nhưng laị không đủ cho tôi đương đầu với năng lượng ma quỷ trong tôi.

Và sau đó tôi sực nhớ đến: Thầy Hằng Triều tụng 108 biến chú Đại Bi mỗi ngày, giống như rất nhiều hành giả ở tu viện Kim Sơn, và chánh niệm của thầy ấy lúc nào cũng tốt đẹp. Tất nhiên rồi! Chú Đại Bi mà tôi đã sử dụng lúc có lúc không trong suốt bốn năm là Pháp Bảo của Hòa Thượng và đó chính là điều mà tôi cần ngay lúc này!

Sau khi hồi hướng công đức, tôi lấy chuỗi hạt ra và bắt đầu trì chú với lòng thiết tha chân thành, ngay lập tức tâm trí tôi trống rỗng không còn bóng tối âm khí và từ từ bắt đầu tràn ngập ánh sáng. Tôi cảm giác được gội rửa, hồi sinh. Lúc nửa đêm, khi mà ma quỷ thường hay tấn công, tôi thức dậy và thấy mình vẫn đang trì chú trong giấc ngủ. Đây là câu trả lời cho lời cầu nguyện của tôi, và tôi cảm thấy xấu hổ vì đã xin sự giúp đỡ trong khi Sư Phụ đã kiên nhẫn làm tất cả để trao cho chúng tôi các công cụ để tu hành, vậy mà tôi còn chẳng có một chút ý thức sử dụng chúng nữa.

Câu thần chú đã lấp đầy khoảng trống rỗng bên trong bộ não nhàn rỗi của tôi, tôi cảm thấy như thể mình được cứu thoát khỏi vực nước xoáy, được nhấc bổng ra khỏi căn nhà đang cháy, được nâng hứng bởi cái lưới an toàn lúc chỉ cách mặt đường đúng một vài phân. Tôi mở cuốn Chú Lăng Nghiêm chú giải và ở đó dưới phần dịch chú Đại Bi chính là những lời nguyện vụng về của tôi, chỉ có là chúng được viết đúng lại bằng những ngôn từ tao nhã vượt thời gian của Chánh Pháp: “Con quy y và kính cẩn nương theo Tam Bảo. Con cung kính cúi lạy và nguyện từ bỏ mọi điều tà ác… Với tâm đại bi, con sẽ khai ngộ chính mình và cho những người khác. Con sẽ tu hành những Pháp môn vô thượng này… ngưỡng mong chư Phật, Bồ Tát và các bậc thánh tăng sẽ lưu tâm đến con và bảo hộ con”.

Tất cả đều nằm ngay trong bài chú – những chủng tử âm thanh cứu rỗi mà tôi cần đến trong giờ phút tăm tối bấy gìờ. Thực sự là một viên ngọc vô giá.

Tôi sẽ trì giữ các Pháp Đại Bi cho tới tận khi hư không vỡ tan từng mảnh và đến khi nghiệp của chúng sanh cạn kiệt.

Xin tạ ơn Bồ Tát Quán Âm Đại Từ Đại Bi, người quán sát âm thanh của thế gian, quán tự tại, với nghìn tay nghìn mắt. Đệ tử này của Phật xin dành trọn cuộc đời quay về thờ phụng và cúi lạy trước thường trụ Tam Bảo khắp mười phương.