Hằng Triều • 29 tháng 7 năm 1977

Làm một người buông bỏ đưa ta tiếp xúc gần hơn

Chúng tôi quyết định lạy tại chỗ và cố gắng dụ đám kiến ra bằng đồ ăn. Không đi. Chúng thích “Chùa Xe Hơi Vàng” và đến giữa buổi sáng chúng đã thiết lập các đường xa lộ, trường học và cộng đồng kiến nhỏ đang phát triển mạnh ở phía dưới mấy cái thảm xe, trong hộp đựng đồ ăn, trên trần xe và khắp người chúng tôi. Chúng tôi vẫn cảm thấy ghê tởm với hành động của mình và hoàn toàn không khôi hài tí nào. Thật là một cảnh tượng!

Chúng tôi đã thực hiện một buổi lễ siêu độ vong linh cho những con kiến mà chúng tôi đã giết và người đàn ông chết trong vụ đụng xe. Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên buổi lễ đó được thực hiện trên đại lộ Harbor (Bến Cảng), giữa những xe tải, hành khách và những người xem hoài nghi. Cảm giác thấy đúng đắn.

 

Mẹ của một vị ni cô ở Santa Barbara dừng lại cúng dường trên đường bà ấy đi làm. “Mỗi lần nhìn thấy các thầy, tôi cảm thấy những gì các thầy đang làm thật là tuyệt vời. Giống như vẫn còn có hy vọng vậy”, bà ấy nói. “Đôi khi, tôi băn khoăn tự hỏi liệu nó có đáng vậy không”, bà ấy nói tiếp, “ý tôi là, thỉnh thoảng người ta khiến chúng ta tự hỏi, “’Tại sao cố gắng?’”

“Đó là tất cả những gì chúng tôi có”, chúng tôi đáp lại. “Đó là gia đình của chúng tôi”.

 

Một người đàn ông lái xe tới và cúng dường, “Xin hãy cầu nguyện cho ba tôi. Tôi yêu ba tôi lắm và tôi lo lắng về ông”. Anh ta thật chân thành. Anh ta chẳng biết gì về đạo Phật hay về chúng tôi nhưng anh ta vừa bộc bạch rồi lái xe đi.

Có quá nhiều người đang đi tìm kiếm cái gì đó để đặt niềm tin vào – điều gì đó để tin tưởng mà trái tim ý thức được. Có quá nhiều những thứ giả dối hoặc rao bán. Nhưng hầu hết mọi người không quên điều gì là sự thật và họ háo hức ôm chầm lấy nó giống như tìm lại được đứa trẻ bị thất lạc.

 

Louis dừng lại để nói rằng anh ta sẽ nhớ chúng tôi khi chúng tôi tiến về phương bắc. Anh ta nói rằng anh ta cảm thấy tốt đẹp hơn và nhiệt tình hơn với công việc làm mục sư của anh ta.

“Có rất nhiều thay đổi trong cuộc đời tôi trong thời gian ngắn ngủi này, nhưng chủ yếu tôi vui mừng là vì tôi thực sự cảm thấy có hy vọng cho nhân loại”. Louis đã tách ra mục vụ tôn giáo truyền thống để mở một nhà thờ nhỏ trong khu vực nghèo nàn hơn. Anh ta từ bỏ ngôi nhà thờ quy mô tráng lệ và sự nghiệp thoải mái của mình để làm việc tại nơi mà anh ta cảm thấy cần phải làm để sống trung thực. “Các anh biết không”, anh ta nói khi đang rời đi, “làm một người buông bỏ đưa ta tiếp xúc gần hơn”