Hằng Thật. Tháng 7, 1977

Sẽ phải lạy rất nhiều thì mới thấy được cái thấy đó

 

Cái Thấy Thanh Khiết.

Tôi đã có một cái thấy về bản thân mình như là một chúng sinh thanh khiết vượt lên trên sự ham muốn tình dục. Không có thậm chí một ý niệm nhỏ nhặt về ham muốn nào nảy sinh ra trong đầu tôi. Đó là cảnh giới thanh tịnh.

Thân thể đã “trở lại cội rễ và quay về với cội nguồn (phản bổn hoàn nguyên)”. Thanh kiếm trí tuệ đã vạch ra một không gian trong sạch, tách biệt khỏi những suy nghĩ ô uế thường lệ. Việc dụng công lao nhọc đã làm được việc này. Lòng quyết tâm và những lời nguyện, và lao nhọc trong thời gian dài để chuyển hóa phiền não trở thành sự hoàn hảo (viên mãn) (1). Thói quen thật có sức mãnh liệt, tuy nhiên, ngay khi tôi ngồi xuống để kiểm tra và chiêm nghiệm cảnh giới này, tôi đánh rơi mất thanh kiếm và các lớp vô minh che phủ cũ quay trở lại.

Sẽ cần phải lạy rất nhiều để có cái thấy đó. Đấy là công việc của tôi bên ngoài này, trên Xa lộ Hoa Nghiêm vi diệu đầy gió này.

 

Ghi chú:

(1) Nguyên văn Anh ngữ: Determination and vows and long-term labor transformed affliction into perfection – Lòng quyết tâm và những lời nguyện, và lao nhọc trong thời gian dài để chuyển hóa phiền não trở thành sự hoàn hảo (viên mãn). Ở đây là chuyển hóa Phiền não thành Bồ Đề. Trong bài thơ Mộ Trung Tăng http://www.dharmasite.net/sf/life/life7-3.html Hòa Thượng có giải thích: 

Ngay cải các bậc Bồ Tát cao nhất vẫn còn có một chút “vô minh sanh tướng” mà vẫn chưa bị phá vỡ hẳn. Chính vì vậy, tất cả các hạng chúng sanh từ Bồ Tát trở xuống cjhín pháp giới còn lại bao gồm cả loài người chúng ta đều có vô minh. Chính vì vậy, đức Phật nói rằng: Vô minh chính là phiền não; mà phiền nào chính là Bồ đề. Nhưng để chuyển phiền não thành Bồ đề thì chúng phải có công phu—khả năng tâm linh.